TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN

Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Đỗ Khê Nhiễm xong việc sớm, ngồi trong công ty thảnh thơi, bèn nói chuyện phiếm với mấy bạn học cũ trên WeChat. Trùng hợp sao Chương Mịch Song cũng kiếm cô trò chuyện, mời cô và Diệp Nam Nịnh cuối tuần sang nhà mới ăn tân gia.

Đỗ Khê Nhiễm trực tiếp gọi qua, bên kia vừa bắt máy thì bên đây cô đã buông tiếng thở dài khó nén: “Chắc tụi mình không tới được rồi.”

“Xảy ra chuyện gì?” Chương Mịch Song hỏi.

Đỗ Khê Nhiễm: “Ba mẹ mình đến thành phố B. Hôm qua mình mới come-out với họ.”

“Ghê vậy sao!” Chương Mịch Song kinh ngạc đứng bật dậy, “Thiếu niên, sao cậu dũng mãnh thế?”

Đỗ Khê Nhiễm lại thở dài.

“Còn sống không? Thân thể cũng còn khỏe hả?” Chương Mịch Song dò hỏi.

“Cũng đỡ, không có động tay động chân, người vẫn khỏe.” Đỗ Khê Nhiễm nói.

“Vậy là được rồi.” Chương Mịch Song thở phào một hơi. Cô biết hai ông bà nhà họ Đỗ mong chờ Đỗ Khê Nhiễm kết hôn đến nhường nào. Từ lúc còn học đại học thì hai ông bà đã luôn miệng bảo cô đánh tiếng tìm bạn trai cho Đỗ Khê Nhiễm rồi. Thật không dám tưởng tượng khi biết Đỗ Khê Nhiễm, người vẫn luôn được kỳ vọng cao, giờ đã cong thì họ sẽ có phản ứng gì, “Sao cậu gấp thế? Đâu cần phải come-out sớm vậy đâu? Hơn nữa, cậu và Tiểu Diệp mới bên nhau chưa được bao lâu mà, sao xúc động dữ vậy?”

Đúng là xúc động thật. Đây không giống chuyện mà Đỗ Khê Nhiễm sẽ làm. Một người luôn ước lượng nguy hiểm trước khi thực hiện bất cứ việc gì như cô, giờ lại làm ra chuyện khiến người ta trở tay không kịp.

Trên thực tế, từ khi quen biết Diệp Nam Nịnh thì hình như cô vẫn hay làm chuyện nằm ngoài kế hoạch, vượt quá đường ranh giới mà cô tự đặt ra cho bản thân. Xúc động và dạt dào tình cảm, như thể trở về thời thanh xuân, liều lĩnh mà đầy sức sống.

“Bởi vì họ cứ khuyên mình đi tìm đối tượng ngay trước mặt Nam Nịnh.” Đỗ Khê Nhiễm nói.

“Vậy bình thường mà? Họ đâu có biết cậu và Tiểu Diệp đang yêu nhau, đương nhiên là sẽ hối cậu rồi. Cũng đâu phải mới hối lần một lần hai.”

“Thế nên mình để cho họ biết.”

“... Giỏi.” Chương Mịch Song á khẩu, không biết nói gì, “Vậy giờ phản ứng của ba mẹ cậu thế nào?”

“Không biết nữa. Giờ họ đang ở tại nhà mình, không có hành động gì, thế nên mới đáng ngờ. Mình nghi là đang tìm mọi cách chia rẽ tụi mình.” Đỗ Khê Nhiễm suy đoán.

“Vậy phải làm sao?”

“Còn làm sao được nữa, chắc chắn là sẽ không bị chia rẽ. Mấy hôm tới mình sẽ canh chừng Nam Nịnh, không để họ có cơ hội tiếp xúc nhiều.”

Chương Mịch Song: “Thật ra có một cách khác.”

“Cách gì?”

“Cậu nói cậu sắp chết.”

“...”

"Hai cái cùng xấu thì chọn cái nào ít xấu hơn. So với việc come-out, cái chết còn khiến họ khó chấp nhận hơn mà đúng không?” Chương Mịch Song nói.

“Nói hay lắm, mai mốt đừng nói nữa.” Đỗ Khê Nhiễm trợn ngược, “Chẳng lẽ họ sẽ không kiểm tra báo cáo sức khỏe của mình? Đến lúc đó tội chồng thêm tội, càng khó có thể tha thứ.”

“Cũng phải...” Chương Mịch Song cũng thở dài theo.

Tối, Đỗ Khê Nhiễm chờ Diệp Nam Nịnh về cùng. Cô không chắc ba mẹ sẽ làm gì ở nhà nên phải bảo vệ Diệp Nam Nịnh thật tốt. Nào ngờ tới nhà mới thấy hai ông bà đang ngồi trên sô pha xem TV như chẳng có gì xảy ra.

“Con chào cô chú.” Diệp Nam Nịnh chào hỏi hết sức lễ phép.

Đỗ Khê Nhiễm ho khan một tiếng: “Ba mẹ, hai người không nghe có người chào mình ạ?”

Lúc này hai ông bà mới nhìn qua, gật đầu với Diệp Nam Nịnh một cái rồi lại tiếp tục xem TV.

Diệp Nam Nịnh bước vào, đặt chiếc túi xách trong tay ra trước mặt họ: “Trên đường về gặp sạp bán đồ ăn vặt. Cô chú, nếm thử món ăn vặt đặc sản của thành phố B nhé?”

Má Đỗ sửng sốt, nhìn cô với ánh mắt ẩn ý, sau đó cầm một cái lên nếm thử: “Cũng ngon lắm. Mua ở đâu? Xa không? Chờ lúc về cô chú lại đi mua một ít.”

“Xa lắm.” Đỗ Khê Nhiễm tiếp lời, “Nam Nịnh cố ý đi đường vòng mua cho hai người đó.”

Diệp Nam Nịnh trách móc liếc chị một cái, đã bảo là không nói cái này rồi cơ mà.

Hai vợ chồng liếc nhau rồi lặng lẽ đặt đồ ăn xuống, tiếp tục xem TV, song vẫn âm thầm quan sát hai cô nàng.

Đỗ Khê Nhiễm lúc này đã thay dép lê, quay lưng bước đến tủ lạnh lấy nước khoáng, bị Diệp Nam Nịnh vịn vai giữ lại: “Sao gót chân chị bị trầy rồi?”

Đỗ Khê Nhiễm cúi đầu nhìn xuống: “À, hôm nay mang giày mới, hơi cấn chân.”

“Lại đây, em bôi thuốc cho đã.”

“Không cần phiền toái vậy đâu, dăm ba bữa là lành thôi.”

“Trong nhà có thuốc.” Diệp Nam Nịnh như không hề nghe thấy, xoay người vọt về nhà lấy hộp thuốc.

Biết không thể lay chuyển được em người yêu, Đỗ Khê Nhiễm đành phải ngồi xuống sô pha, ngoan ngoãn chờ đợi.

Lát sau, cô chậm rãi quay đầu, mặt đối mặt với hai ông bà đang ngồi như hai pho tượng: “Hai người nhìn con như vậy làm gì?”

Hai người lắc đầu, tiếp tục xem TV.

Lại lát sau nữa, Diệp Nam Nịnh xách hộp thuốc bước vào, ngồi xuống cạnh Đỗ Khê Nhiễm, cầm lấy mắt cá chân cô, lại lấy Povidion và tăm bông trong hộp ra, tập trung mà cẩn thận giúp cô lau vết thương.

Một hơi lành lạnh thổi ra từ miệng cô nàng, hơi nhột. Ngón chân Đỗ Khê Nhiễm co lại. Cô ngồi đưa lưng về phía cha mẹ, mắt nhìn đăm đăm vào gương mặt nghiêm túc của người trong lòng.

“Đau không chị?” Diệp Nam Nịnh vừa ngẩng lên đã bắt gặp ngay ánh mắt thoáng ý cười, vô cùng hiền hòa của chị, giữa đôi mày cũng đượm sự vui vẻ.

Ánh nhìn đằng sau lưng tựa kim chích. Đỗ Khê Nhiễm biết họ đang nhìn lén, vì thế vươn ngón trỏ, chọt lên trán Diệp Nam Nịnh: “Nhìn cái gì mà nhìn, tiếp tục đi.”

“À dạ.” Diệp Nam Nịnh cười cúi đầu, tiếp tục việc còn đang dở.

Má Đỗ lại ngó sang ba Đỗ với vẻ bất ngờ. Nhìn từ góc độ của họ, không nhận ra hai đứa này đang liếc mắt đưa tình mà chỉ có thể thấy Đỗ Khê Nhiễm vênh mặt hất hàm sai Diệp Nam Nịnh làm việc.

Tối, hai người trằn trọc trên giường, má Đỗ đột nhiên ngồi dậy: “Tôi cảm thấy chuyện này không đúng lắm. Tiểu Diệp con bé trẻ trung, xinh đẹp, lại biết săn sóc người khác, nghe Hà Nhược nói nhà còn giàu sụ nữa, đúng là một đứa bé hoàn mỹ mà. Tại sao lại thích Nhiễm Nhiễm nhà mình?”

Rõ ràng ba Đỗ cũng có nỗi băn khoăn tương tự: “Tôi cũng đang hoài nghi chuyện này. Ở trước mặt Đỗ Khê Nhiễm, Tiểu Diệp quá nghe lời.”

Má Đỗ càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ. Bà quay sang nhìn chồng, biểu cảm hốt hoảng: “Không phải là Nhiễm Nhiễm của chúng ta ép buộc con bé đấy chứ? Hay là dùng thân phận lãnh đạo lấy công mưu tư, ép Tiểu Diệp hẹn hò với nó?”

Ba Đỗ suy ngẫm cả buổi: “Quan sát thêm vậy.”

Hai ông bà mang tâm sự nặng nề mà chìm vào giấc ngủ, mấy ngày tiếp theo vẫn âm thầm quan sát trạng thái ở bên nhau của hai cô gái, không khỏi cảm thấy suy đoán của mình càng ngày càng chân thật...

Mỗi sáng, Diệp Nam Nịnh đều dậy chuẩn bị bữa sáng và cơm hộp mang theo, sau đó sang gọi Đỗ Khê Nhiễm ăn cơm. Mà Đỗ Khê Nhiễm, chỉ cần làm cái đồ ăn hại xinh đẹp là được.

Đi làm cũng là Diệp Nam Nịnh lái xe đi. Mà Đỗ Khê Nhiễm, chỉ cần làm cái đồ ăn hại xinh đẹp là được.

Tối tan làm trở về, Diệp Nam Nịnh nấu bữa khuya cho mọi người. Mà Đỗ Khê Nhiễm, chỉ cần làm cái đồ ăn hại xinh đẹp là được.

Chân mày má Đỗ càng nhăn càng sâu, nửa đêm vẫn ngủ không yên mà nói thầm: “Làm sao bây giờ? Sao nhìn kiểu gì tôi cũng cảm thấy Đỗ Khê Nhiễm quá đáng! Ông có nghe hôm nay tụi nó nói chuyện không? Đỗ Khê Nhiễm thế mà lại đuổi con nhỏ về nhà.”

“Có nghe.” Ba Đỗ ngẫm lại, nói, “Cơ mà hình như đang nói về luận văn gì gì đó.”

Diệp Nam Nịnh đúng là đang chuẩn bị luận văn, thế nên Đỗ Khê Nhiễm không cho cô nàng ở nhà mình lâu, đỡ phải bị cha mẹ kiếm chuyện.

“Cái gì chứ? Rõ ràng Tiểu Diệp còn muốn ở lại chơi với chúng ta thêm chút nữa, vậy mà Đỗ Khê Nhiễm lại la con nhỏ, còn đẩy con nhỏ về nhà.” Má Đỗ cả giận, “Sao trước giờ tôi không phát hiện tính tình nó dữ vậy, vừa nhìn đã biết là di truyền cái tật của ông rồi!”

Ba Đỗ: “Sao lại kéo tôi vào? Tôi thấy cái kiểu nổi loạn của nó là học từ bà mới phải. Tôi tra trên mạng rồi, có mấy người đồng tính luyến ái là gen trời sinh, nói không chừng là di truyền từ bà đó. Hồi trước bà với cái cô A Hoa kia cứ ngủ chung hoài.”

“A Hoa là bạn nối khố của tôi, tụi tôi ngủ chung từ nhỏ rồi. Ông già mất nết này muốn tức chết tôi đúng không.”

Hai người nói một hơi lại cãi lên, nằm đưa lưng mà giận dỗi nhau.

Nhoáng cái đã đến cuối tuần, Đỗ Khê Nhiễm vừa dậy đã phát hiện hai ông bà lạ lạ, nhưng nghĩ là đang giận mình nên cô không dám hỏi nhiều.

Ngược lại là Diệp Nam Nịnh, thấy bọn họ rất giống những lúc Phó Tiệp và Diệp Nghị Vân cãi nhau vì mấy chuyện lặt vặt xong. Cô tự nhiên đề nghị: “Cô chú, hai người có muốn ra ngoài giải sầu không? Thành phố B có rất nhiều chỗ để chơi.”

“Không đi.” Hai ông bà đồng thanh nói.

“Vậy chúng ta chơi ở trong nhà đi.” Diệp Nam Nịnh hỏi, “Cô, cô có muốn nhảy dân vũ quảng trường không?”

Không bác gái nào có thể cưỡng lại sức hút của dân vũ quảng trường, má Đỗ cũng thế. Mấy hôm nay bà ở lì trong nhà, vừa không có ai quen để tám chuyện mà cũng chẳng được nhảy múa giải sầu, sắp nghẹn ra bệnh đến nơi.

Vừa nghe lời ấy, má Đỗ đã động lòng: “Dân vũ quảng trường à?”

“Dạ phải.” Diệp Nam Nịnh mở TV lên, tìm mấy video nhảy dân vũ, “Cô có thể nhảy ở đây.”

“Nhảy một mình không vui.”

Diệp Nam Nịnh nhìn sang Đỗ Khê Nhiễm, Đỗ Khê Nhiễm kiên quyết lắc đầu. Cô lại nhìn về phía ba Đỗ: “Chú, chú...”

“Chú không nhảy.” Ba Đỗ mang kính lão vào, bắt đầu xem tiểu thuyết.

“Vậy để con.” Diệp Nam Nịnh xung phong đứng vào chỗ, “Mà con không biết nhảy, cô chỉ con với.”

“Không thành vấn đề. Con cứ bước theo cô là được.” Má Đỗ tự tin nói. Vừa nghe tiếng nhạc là bà đã bắt đầu vào nhịp, còn không quên dạy cho Diệp Nam Nịnh, “Nào, nhảy theo cô. Nhớ kĩ bước này, sẽ thường dùng đấy.”

“Vâng vâng.” Diệp Nam Nịnh cùng lắc lư theo bà.

Đỗ Khê Nhiễm không nhịn cười nổi, cầm điện thoại quay video cho hai người. Diệp Nam Nịnh nhìn vào ống kính mà cười cười, vươn tay: “Chị cũng nhảy cùng đi, vui lắm.”

“Chị không biết nhảy.” Đỗ Khê Nhiễm k.êu rên.

“Không cần biết đâu.” Diệp Nam Nịnh cười nói.

Bấy giờ Đỗ Khê Nhiễm mới phát hiện Diệp Nam Nịnh vốn không học đàng hoàng. Nhưng cô nàng nhảy càng dở, má Đỗ sẽ vừa cười vừa chỉ dạy càng nghiêm túc, dường như đã tìm được cảm giác tự tin từ việc dạy học.

“Thôi được rồi.” Đỗ Khê Nhiễm cũng đứng bên cạnh lắc lư theo cùng, lắc lắc, hai người lại cười vang.

“Ai da, hai đứa nhảy sai hết rồi.” Ba Đỗ nâng mắt lên từ đôi kính lão, “Bà xã, hai đứa nó không chịu nghiêm túc nghe giảng gì hết.”

Má Đỗ quay sang bật lại ông: “Có bản lĩnh thì ông học xem. Hai đứa nó ít ra còn đứng dậy nhảy chung, chỉ có ông là lải nhải, chẳng làm được gì sất!”

“Ai nói! Chắc chắn tôi nhảy giỏi hơn tụi nó!” Ba Đỗ không phục, tự mình ra trận mà nhảy cùng bà. Hai người vừa nhảy vừa lườm nhau, cuối cùng không biết ai bật cười trước, cả hai đồng loạt nở nụ cười.

Diệp Nam Nịnh kéo Đỗ Khê Nhiễm lỉnh vào phòng nghỉ ngơi: “Chắc là không sao rồi.”

Đỗ Khê Nhiễm tò mò ngó ra cửa. Hai vợ chồng già còn đang cãi nhau, tuy nhiên trên mặt vẫn nở nụ cười. Cô nghi hoặc nhìn sang Diệp Nam Nịnh: “Thì ra là hai người họ tự cãi nhau?”

“Đúng rồi, nếu không chẳng lẽ cãi với chị?” Diệp Nam Nịnh tủm tỉm nói.

Đỗ Khê Nhiễm cũng mỉm cười: “Tại sao lại không thể cãi với chị?”

“Chị tốt như vậy, là con gái cưng của họ mà, sao họ nỡ cãi với chị chứ?”

“Sao lại không? Chị làm bọn họ tức lắm rồi.” Đỗ Khê Nhiễm ôm eo bạn gái, cúi đầu mổ một cái, “Em nói xem chị nên dỗ họ thế nào đây?”

“Chị làm gì chọc giận họ vậy?” Diệp Nam Nịnh đáp lại bằng một nụ hôn nhẹ.

“Thì không nghe lời thôi. Nổi loạn tuổi trung niên ấy mà.”

“Vậy khen họ? Mua kẹo? Hay phát bao lì xì?” Diệp Nam Nịnh cũng không có kinh nghiệm, liệt kê một loạt các phương pháp mà đoán chắc sẽ chẳng có tác dụng gì, “Ngại quá, hình như em không giúp được gì.”

“Ai nói.” Nhìn bộ dáng cô nàng vắt óc nghĩ cách, Đỗ Khê Nhiễm cảm thấy rất đáng yêu, không nhịn được muốn che kín miệng đối phương. Cô hơi cúi đầu, ngậm lấy đôi môi em.

Lát sau, Diệp Nam Nịnh chợt bừng tỉnh, muốn đẩy người ra: “Cô chú còn ở ngoài kìa.”

Đỗ Khê Nhiễm đang dâng trào cảm xúc, lại ôm chặt bạn gái vào lòng: “Sợ gì chứ, mau để chị hôn một cái, chỉ một cái thôi.”

“Thôi chị.” Diệp Nam Nịnh ngại ngùng đẩy mấy cái, đẩy không ra cũng đành ỡm ờ đón nhận, lại bất ngờ nghe cái "rầm". Má Đỗ một tay đẩy cửa ra: “Đỗ Khê Nhiễm, mày không nghe con bé nói không muốn hả! Đừng có ép buộc người khác, mau buông ra cho mẹ!”

_____________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi