TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN

TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN- CHƯƠNG 33

Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Ăn mì xong, Diệp Nam Nịnh đi rửa chén.

Đỗ Khê Nhiễm thì đảo vòng trong phòng khách, đánh giá cả căn hộ một lượt. Tình trạng ban đầu của nó như thế nào thì cô không biết, nhưng ít nhất hiện tại trông vô cùng sạch sẽ, ngăn nắp. Không khí còn thoảng mùi thơm nhè nhẹ, vừa nhìn đã thấy là người biết sống.

Đỗ Khê Nhiễm thoáng kinh ngạc nhìn về phía Diệp Nam Nịnh. Rõ ràng bóng lưng cô nàng gầy gò như thế nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy rất vững chãi, có sự chững chạc hơn hẳn các bạn cùng trang lứa. Hay đây là đạo lí con nhà nghèo thì trưởng thành sớm?

... Không phải đâu. Lúc nhỏ nhà cô cũng nghèo lắm mà đâu thấy cô đảm đang được như thế.

Suy cho cũng thì vẫn là tùy người.


Nghĩ đến căn hộ lộn xộn của mình, Đỗ Khê Nhiễm lập tức cảm thấy hổ thẹn. Thật sự quá tàn nhẫn, nếu biết trước Diệp Nam Nịnh thích ngăn nắp, sạch sẽ như vậy thì lần trước cô đã không mở cửa thả em vào.

E là ấn tượng về mình trong lòng cô nàng hiện tại đã không thể xem như một cấp trên hoàn mỹ nữa rồi. Nếu lọt ra ngoài thì lại càng khó nghe. Cô đường đường là hoa khôi của tầng, sao có thể mang tiếng lôi thôi cho được?

Nghĩ đến đấy, Đỗ Khê Nhiễm lại vội vàng gửi tin nhắn cho dì giúp việc, bảo đối phương mau đến làm. Sau đó, cô nhìn chằm chằm vào bóng dáng Diệp Nam Nịnh, lòng thầm cân nhắc xem nên làm sao để mua chuộc cô nàng này, để em đừng đi đồn thổi lung tung.

Rửa chén xong, Diệp Nam Nịnh mang chén đĩa cất vào tủ. Đỗ Khê Nhiễm đi theo cô đến bên cạnh tủ chén.


Diệp Nam Nịnh ra mòi bình tĩnh mà lau khuôn bếp. Đỗ Khê Nhiễm theo cô đến khuôn bếp.

Diệp Nam Nịnh bước tới gần máy pha cà phê để xay cà phê. Đỗ Khê Nhiễm theo cô đến bên cạnh máy pha cà phê.

Diệp Nam Nịnh im lặng cả buổi, cuối cùng đưa cà phê đã pha xong cho đối phương, hai má đỏ ửng: “Chị thử xem.”

Đỗ Khê Nhiễm nhận lấy, vẫn nhìn chằm chằm Diệp Nam Nịnh, rồi nhấp mấy ngụm như suy tư, sau đó mắt sáng rỡ: “Mùi vị khá ngon đấy chứ.”

“Cảm ơn.” Nhìn vào mắt Đỗ Khê Nhiễm, Diệp Nam Nịnh thầm sắp xếp câu chữ trong lòng rồi mới chậm rãi hỏi: “Chị đi theo em làm gì thế?”

Đỗ Khê Nhiễm ho khan hai tiếng, nói: “Có phải bình thường em thích dọn dẹp nhà cửa lắm không?”

“Thích lắm thì cũng không phải.”

Đỗ Khê Nhiễm vừa thở phào một hơi đã nghe đối phương nói tiếp: “Chỉ là thuận tay sửa sang lại một chút thôi. Nếu không thấy đồ đạc nằm đúng nơi đúng chỗ thì hơi khó chịu.”


“...” Đỗ Khê Nhiễm chột dạ uống một ngụm cà phê, lòng nói thầm: Em không hiểu cảm giác suиɠ sướиɠ khi tiện tay quăng đồ, càng không hiểu nét đẹp của giai nhân phòng loạn*.

*Toi ngờ là bả nói trại “loạn thế giai nhân” thành “loạn thất giai nhân”. Thời loạn thành phòng loạn.

“Có chỗ nào em chưa dọn dẹp sạch sẽ sao?” Diệp Nam Nịnh lo lắng hỏi.

“Đương nhiên không phải.” Đỗ Khê Nhiễm nhìn căn hộ bóng loáng như mới này. Nếu thế mà còn gọi là chưa dọn dẹp sạch sẽ thì nhà cô thành cái gì?

“Vậy là tốt rồi...” Diệp Nam Nịnh thầm thở phào nhẹ nhõm, mắt vừa cụp xuống lại chú ý đến cách ăn mặc của Đỗ Khê Nhiễm. Chị chỉ thay bộ quần áo mặc nhà, dép lê vẫn là dép mang mùa hè, gần như lộ cả bàn chân ra ngoài. Thời tiết giờ đã là cuối thu, rất dễ bị cảm. Diệp Nam Nịnh xoay người bước đến tủ giày tìm một đôi dép bông, đặt xuống trước mặt đối phương.
“Vụ gì?” Đỗ Khê Nhiễm nhìn Diệp Nam Nịnh bằng ánh mắt nghi hoặc, lại nhìn đôi dép trên sàn, “Chê dép chị dơ hả?”

“Không phải. Chị đổi sang này đi.” Thấy Đỗ Khê Nhiễm vẫn lù lù bất động, Diệp Nam Nịnh dứt khoát ngồi xổm xuống, nắm lấy mắt cá chân chị mà đưa vào chiếc dép bông, “Đừng để lạnh chân.”

Đỗ Khê Nhiễm cúi đầu, kinh ngạc nhìn người ngồi dưới chân: “Diệp Nam Nịnh, em không phải...”

Diệp Nam Nịnh ngẩng đầu, cứ thế mà đối diện với chị: “Cái gì?”

Đỗ Khê Nhiễm lẩm bẩm: “Chu đáo bình thường đâu.”

Diệp Nam Nịnh trông thì như đang cúi đầu không chút cảm xúc, sau đó đứng dậy bước ra phòng khách một mình, nhưng thật ra cô đang từ từ nhấm nuốt sự vui sướng trong lòng.

Đỗ Khê Nhiễm nhìn đôi dép mới trên chân, màu hồng nhạt, lại ngó sang dép Diệp Nam Nịnh, cười nói: “Của em màu lam kìa, hình cũng giống. Nhìn như dép đôi.”
Bị nói trúng tim đen, Diệp Nam Nịnh không dám nhìn thẳng Đỗ Khê Nhiễm, rồi lại tò mò không biết chị có phát hiện hay không, thế là lén lút liếc mắt dòm qua.

“Sao? Còn không vui sao mà liếc chị?”

Diệp Nam Nịnh lắc đầu nguầy nguậy.

Đỗ Khê Nhiễm cười cười. Cô chỉ thuận miệng nói qua thế thôi, dù sao cũng có rất nhiều người mua dép là mua nhiều đôi cùng một kiểu, không có gì lạ.

Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông. Đỗ Khê Nhiễm bắt máy, còn chưa đưa lên tai thì đã nghe thấy tiếng Đỗ Hà Nhược: “Chị đâu rồi! Sao không ở nhà ngủ?!”

Đỗ Khê Nhiễm: “...”

Diệp Nam Nịnh cũng nghe thấy, bèn bước ra mở cửa, nhìn cô nàng đứng trước cửa nhà đối diện.

Đỗ Hà Nhược giơ điện thoại quay đầu, kinh ngạc nói: “Chị Tiểu Diệp, sao chị lại chạy qua bên đó? Bên đây mới là nhà em. Chị mau quay lại đi!”
Diệp Nam Nịnh chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, sau đó chỉ vào nhà. Cô còn chưa kịp lên tiếng thì Đỗ Hà Nhược đã vọt qua túm cô ra: “Đừng để bị chủ nhà người ta phát hiện. Tụi mình đi mau.”

Vừa nói hết câu, Đỗ Hà Nhược đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên trong nhà, vội quay đầu xin lỗi: “Ngại quá, gia sư của em đi sai nhà... Chị? Sao chị lại ở bên đó?!”

Đỗ Khê Nhiễm nhìn hai người dùng dằng lôi kéo, khoanh tay tựa vào khung cửa xem trò hay.

“Sao chị còn đầu têu đi lộn nhà nữa vậy!” Đỗ Hà Nhược buông Diệp Nam Nịnh ra, lại quay người kéo Đỗ Khê Nhiễm, “Rốt cuộc làm sao mà hai người lại chạy qua nhà người ta? Không ai quản hai người hết hả?”

“Không sao, là chị mời Đỗ tổng qua nhà chơi.” Diệp Nam Nịnh đứng bên cạnh nói.

“Chị mời cũng không được... Xí khoan, chị nói gì? Chị mời chị em? Qua nhà chơi?” Trong cái đầu nho nhỏ của Đỗ Hà Nhược có dấu chấm hỏi to to.
Đỗ Khê Nhiễm vui vẻ rút tay về, xoa xoa cổ tay, nói: “Giới thiệu lại lần nữa, đây là gia sư của em, cũng chính là hàng xóm mới của chúng ta.”

Đỗ Hà Nhược mắt chữ O mồm chữ A: “Chị Tiểu Diệp? Chị là hàng xóm mới của tụi em á?”

Diệp Nam Nịnh gật gật đầu, ánh mắt lại lưu luyến tại cổ tay Đỗ Khê Nhiễm. Chỗ đó bị nắm đỏ một mảng, nhìn quá đau lòng. Cô bất giác vươn tay, bóp bóp cổ tay Đỗ tổng.

Đỗ Khê Nhiễm nghi hoặc nhìn sang: “Em đang làm gì vậy?”

Diệp Nam Nịnh lúc này mới muộn màng phản ứng lại, lỗ tai lập tức đỏ bừng. Cô nắm cổ tay chị, đầu cúi gằm không dám ngẩng lên: “Bắt mạch.”

Đỗ Khê Nhiễm: “...”

Đỗ Hà Nhược hỏi: “Mạch của chị em là mạch gì?”

“Hỉ mạch*.” Diệp Nam Nịnh cao thâm nói.

*Hỉ là vui. Hỉ mạch = mạch có tin vui = mạch có bầu.
Đỗ Khê Nhiễm: “?”

Đỗ Hà Nhược ôm bụng người lớn. Diệp Nam Nịnh đành giải thích: “Ý em là... Đỗ tổng chị sắp tới sẽ có tin vui!”

“Vậy là hỉ mạch đúng rồi còn gì nữa.” Đỗ Hà Nhược cười rờ bụng Đỗ Khê Nhiễm, sau đó mở cửa đi vào cất cặp.

Đỗ Khê Nhiễm nghiêng đầu nhìn Diệp Nam Nịnh, lạnh nhạt nói: “Em nói nghe thử xem, sắp tới chị sẽ có tin vui gì?”

Diệp Nam Nịnh: “Lên chức lên lương... có hoa đào.”

“Vậy chị đây tạm nhận lấy lời hay của em, nếu không lên chức, lên lương, có hoa đào thì xem chị xử em thế nào.” Đỗ Khê Nhiễm nói.

Diệp Nam Nịnh: “Không thành vấn đề.”

Xử em đi, xử mạnh tay vào! Đừng thương tiếc đóa hoa mềm yếu này!

Đỗ Hà Nhược cất đồ xong lại chạy ra hỏi: “Chị, trưa nay mình ăn gì?”

Đỗ Khê Nhiễm vừa ăn xong một bát mì to tướng, không đói bụng chút nào, bèn nói: “Em muốn ăn cái gì thì tự gọi đi.”
“Lại cơm hộp nữa hả?” Đỗ Hà Nhược thở dài một tiếng.

Diệp Nam Nịnh hỏi: “Em ăn mì không? Chị nấu thêm cho em một ít nhé?”

“Thật không chị? Vậy tốt quá!” Đỗ Hà Nhược theo cô vào nhà, “Em thật sự quá thích tay nghề nấu nướng của chị rồi!”

Diệp Nam Nịnh vào phòng bếp, tiếp tục nấu mì. Đỗ Hà Nhược là người cởi mở không ngại ngùng, vừa vào nhà đã bắt đầu tham quan khắp nơi một cách lộ liễu, còn không quên dìm người nào đó: “Chị, mau nhìn phòng ngủ của chị Tiểu Diệp đi kìa. Quá sạch sẽ. Chị ấy với chị đúng là một trời một vực!”

Đỗ Khê Nhiễm: “...”

Đỗ Hà Nhược: “Chị, mau nhìn nhà vệ sinh. Đồ đạc bày biện ngay ngắn quá chừng! Không giống chị xíu nào!”

Đỗ Khê Nhiễm: “...”

Đỗ Hà Nhược: “Chị, tự chị xem phòng khách của chị ấy đi. Chị không thấy xấu hổ sao?”
Đỗ Khê Nhiễm không nhịn nổi nữa, túm lấy Đỗ Hà Nhược toan về nhà, miễn cho con nhỏ này điên cuồng dìm mình trước mặt cấp dưới.

“Aaa chu mi nga. Chị Tiểu Diệp cứu em với!” Đỗ Hà Nhược đu cửa, sống chết không chịu buông tay.

Diệp Nam Nịnh lật đật chạy ra, không biết can thiệp thế nào, đành phải đứng một bên khuyên Đỗ Khê Nhiễm: “Đỗ tổng, em ấy còn con nít, chị đừng so đo. Việc gì cũng nhìn thoáng một chút, hạnh phúc sẽ đến rất nhanh. Tục ngữ nói rất đúng, một cây làm chẳng nên non, hai hòa thượng nấu nước uống*...”

*Chỗ này là ẻm râu ông nọ cắm cằm bà kia, nói lung tung không biết mình nói gì. Hòa thượng nấu nước, nguyên văn nó thế này “một hòa thượng nấu nước uống, hai hòa thượng nấu nước uống, ba hòa thượng không nước uống”. Nghĩa đại loại là “chuyện của mọi người tức là chuyện của không ai cả”.
Đỗ Khê Nhiễm, Đỗ Hà Nhược: “...”

Hai chị em bị một tràng nói nhăng nói cuội của Diệp Nam Nịnh làm cho sửng sốt. Lát sau, Đỗ Khê Nhiễm mới lên tiếng: “Nói hay lắm, mai mốt đừng nói nữa.”

Diệp Nam Nịnh xấu hổ cúi đầu: “Em... không biết khuyên nhủ.”

Trước giờ cũng đâu có ai cãi nhau trước mặt cô, còn cần cô hỗ trợ. Chuyện này cô không có kinh nghiệm. Cô thành khẩn nói: “Đỗ tổng, chị yên tâm, em nhất định sẽ học cách khuyên nhủ cho đàng hoàng, lần sau nói lại.”

Đỗ Khê Nhiễm: “...” Không có ai bảo em học cái đấy!

Đỗ Hà Nhược ôm cửa cười ha ha: “May mà chị Tiểu Diệp không kèm em môn Văn, chắc chết quá hahahaha.”

Chiều, Đỗ Khê Nhiễm làm việc một lúc trong phòng khách thì nhận được cuộc gọi từ Chương Mịch Song, bảo cô cùng đi xem nhà. Cô đẩy cửa phòng Đỗ Hà Nhược, thấy góc nghiêng gương mặt đang nghiêm túc giảng bài của Diệp Nam Nịnh cùng với dáng điệu tập trung nghe giảng của Đỗ Hà Nhược, không khí hài hòa đến mức cô trông như người ngoài.
Xem ra Diệp Nam Nịnh là một gia sư khá tốt.

Cô không trực tiếp ngắt lời hai người mà chỉ thay quần áo rồi gửi cho Đỗ Hà Nhược một tin nhắn, sau đó chạy đến địa chỉ mà Chương Mịch Song đã gửi.

Hết giờ học thêm, Đỗ Hà Nhược mới vươn người, ra ngoài lấy đồ uống. Diệp Nam Nịnh cũng đi ra, nhìn một vòng không thấy Đỗ Khê Nhiễm, bèn hiếu kì hỏi: “Chị em đâu rồi?”

“Không biết nữa.” Đỗ Hà Nhược mở điện thoại lên xem rồi nói, “À, chị Song Song tìm chị ấy có việc, chỉ ra ngoài rồi.”

“Ò...” Diệp Nam Nịnh thoáng mất mát, còn tưởng dạy kèm xong là sẽ được nhìn thấy Đỗ tổng xinh xinh.

“Quá nửa là chị Song Song lại kéo bả đi xem mắt rồi.” Đỗ Hà Nhược đã quá quen với cảnh này, cô nhấp ngụm Coca.

Diệp Nam Nịnh lại đột nhiên sửng sốt: “Em nói cái gì?”
“Xem mắt đó. Chị Song Song thích nhất là bận tâm chuyện của chị em.” Đỗ Hà Nhược nhún vai, “Lâu lâu lại tìm mọi lí do kéo chị em ra ngoài chơi, sau đó lại dẫn theo đủ kiểu bạn nam chất lượng cao đến chơi chung, thật ra chính là xem mắt trá hình.”

Diệp Nam Nịnh luống cuống trong lòng, cố hỏi với vẻ tự nhiên: “Vậy hôm nay bọn họ đi đâu?”

“Để em hỏi thử.” Đỗ Hà Nhược gửi tin nhắn cho Đỗ Khê Nhiễm hỏi địa điểm. Chỉ lát sau, Đỗ Khê Nhiễm đã trực tiếp gửi địa chỉ định vị qua, tại một khu nhà xa hoa gần đó, “Ồ, chỗ họp mặt lần này hơi ngộ nha, không phải đến thẳng nhà đối tượng xem mắt luôn đấy chứ? Chẳng lẽ chị Tiểu Diệp nói tào lao trúng tùm lum, đây chính là hỉ mạch của chị em?”

Trong lòng Diệp Nam Nịnh đánh thịch một tiếng. Cô bước đến nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, nhớ kĩ địa chỉ xong lại nói: “Chị về trước đây. Em nhớ làm hết bài tập nhé, mai chị kiểm tra.”
“Không ở lại chơi chút nữa à?”

Diệp Nam Nịnh vội rời đi: “Không chơi, chị có việc.” Còn không đi nghe ngóng tình hình nữa thì Đỗ tổng của cô sẽ bị người ta cướp mất!

Bước xuống lầu, nghĩ chung cư của đối phương rất đắt đỏ, Diệp Nam Nịnh bèn ngồi vào chiếc Maserati của mình theo bản năng, lái siêu xe đến chỗ kia.

Nhưng cả khu rộng lớn, có nhiều tòa nhà như thế, Đỗ Khê Nhiễm đang ẩn mình trong tòa nào đây?

Diệp Nam Nịnh không ngừng đảo vòng ngay tại cổng chính, đảo đến mức bảo vệ cũng không nhịn được phải bước ra dò hỏi: “Cô đến đây làm gì?”

Diệp Nam Nịnh nhỏ giọng nói: “Đợi người.”

Cũng không rõ đã đợi bao lâu, cuối cùng Diệp Nam Nịnh để ý thấy Đỗ Khê Nhiễm bước ra từ một tòa nhà. Mắt cô sáng lên, lập tức lén lút theo sau, phát hiện bên cạnh Đỗ Khê Nhiễm còn có một người đàn ông cao lớn, mặc đồ tây, lúc nói chuyện hay mỉm cười. Hai người cùng nhau bước vào một tòa nhà khác. Lúc lên cầu thang, người nọ còn ga lăng vươn tay.
Trong lòng Diệp Nam Nịnh phải gọi là tức nổ đom đóm!

Cô rón ra rón rén bước theo vào, nghe thấy người kia hỏi: “Cô Đỗ đang ở đâu? Có gần đây không?”

Đỗ Khê Nhiễm: “Tiểu khu Minh Yến.”

“Vậy rất gần. Nếu có rảnh thì cô và cô Chương có thể đến đây xem bất kì lúc nào.”

“Ừm.”

“Về nhà ở, cô có yêu cầu gì khác không?”

Diệp Nam Nịnh nghe mà mặt trắng bệch... Sao lại tiến triển nhanh thế này? Mới đây đã bắt đầu bàn tính chuyện nhà cửa rồi ư?!

Đỗ Khê Nhiễm trả lời: “Tỉ lệ xanh hóa, hướng, cách trang trí, diện tích và giá cả, hết thảy đều phải suy xét kĩ càng.”

“Đó là đương nhiên. Nếu cô muốn căn hộ lớn hơn một chút thì chỗ tôi cũng còn vài căn nữa.”

Diệp Nam Nịnh: Mẹ nó, còn là đại gia nữa!

Diệp Nam Nịnh âm thầm quan sát người đàn ông này. Tuy cao nhưng quá ốm, không thể bảo hộ được Đỗ tổng! Tóc khá thưa, không xứng với Đỗ tổng! Giày hơi dơ, không xứng với Đỗ tổng! Quần áo quá xấu, không xứng với Đỗ tổng!
Tóm lại, sau khi quan sát các phương diện, kết luận chính là - Không! Xứng! Với! Đỗ! Tổng!

Đúng lúc này, thang máy đến. Người đàn ông lại lịch sự vươn tay chặn cửa thang máy. Đỗ Khê Nhiễm cũng tự nhiên bước vào, còn mỉm cười nói tiếng cảm ơn với người nọ.

Không xong rồi.

Chính vào lúc cửa thang máy định khép lại thì một bàn tay thon dài, trắng nõn đột nhiên xuất hiện, chặn cửa lại.

Thấy rõ người đứng bên ngoài, Đỗ Khê Nhiễm từ từ trợn to hai mắt. Cô vừa định hỏi tại sao đối phương lại ở đây thì đã nghe thấy Diệp Nam Nịnh dứt khoát, dõng dạc nói: “Đỗ tổng, em phản đối cuộc hôn nhân này!”

_____________

Đỗ Khê Nhiễm: ??

Người môi giới: Tôi nói mà, lạnh cả lưng...

_____________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi