TOÀN TINH TẾ ĐỀU BIẾT TÔI LÀ TRA NAM CỦA HOÀNG ĐẾ BỆ HẠ


Yến Hàn đột nhiên tắt Quang não.

Ngay khi Cố Thân cho rằng hắn thẹn quá thành giận, thì Yến Hàn lại từ trong túi áo lấy ra mấy viên kẹo.

Đóng gói tinh xảo, đủ mọi màu sắc.
Yến Hàn đưa tới trước mặt y hỏi: "Ăn không?"
Cố Thâm quét mắt, là kẹo sữa vị trái cây.
Cố Thâm: "............"
Yến Hàn lại đưa về phía trước, cười như không cười: "Làm sao vậy? Không thích ăn ngọt?"
Cố Thâm cầm lấy: "Nếu giờ anh đổi giới tính thì chính là quấy rối tình dục."
Yến Hàn: "Xin lỗi."
Một câu hai ý nghĩa, âm dương quái khí, cố tình Cố Thâm không cách nào chọc thủng hắn.
Cố Thâm nhịn không trợn trắng mắt, đứng dậy nói: "Các anh tiếp tục nói chuyện, tôi đi về trước."
Yến Hàn gật đầu: "Mơ đẹp."
Cố Thâm trực tiếp rời đi, cửa sau lưng đóng sầm lại.

Thanh âm không nhỏ, Điên lão nhị bị giật mình ngẩng đầu, nhìn cửa rồi lại nhìn bệ hạ.
Cũng không phải là hình ảnh tức giận như trong tưởng tượng, mà thậm chí bệ hạ còn đang cười, ngón tay đưa vào trong túi.......!Lại lấy ra một viên kẹo sữa vị trái cây.

Viên kẹo được bao bằng vỏ màu hồng, bên trên còn có hình dâu tây.

Hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của bệ hạ, nó được bệ hạ cầm trong tay rồi từ từ bóc vỏ ra, lộ ra vẻ ngọt ngào bên trong.

Cuối cùng kẹo sữa bị ăn luôn, mà mặt mày nam nhân càng thêm vui sướng, đứng dậy lưu lại một câu "Vất vả" rồi rời đi.
Toàn bộ quá trình Điên lão nhị không dám hé răng, nhìn người đi xa mới sâu kín thở dài —— người đang yêu thật đáng sợ.


Cùng với —— cảm tạ Phó đội trưởng đã cứu mạng chó này của tôi!
Ngày kế.

Lão đại thực hiện đúng hứa hẹn phái người tới, thậm chí còn phái ra thủ hạ đặc lực tới giám sát, thái độ tốt đẹp cấp đủ thể diện.

Nhưng điên lão nhị biết rõ, tên này không làm chuyện không công bao giờ, nói không chừng là cho người tới giám sát hắn hoặc là thay thế lão đại tới giám sát chiến cuộc.
Có một đôi mắt ở tiền tuyến nói tốt cũng tốt, nói không tốt cũng có chỗ không tốt.
Chỗ tốt tự nhiên là có thể tránh được một số chuyện, nói không chừng còn câu được con cá lớn.

Mà chỗ không tốt chính là phải chú ý nhiều hơn, đối với thế cục càng phải cẩn thận khống chế, quá nguy hiểm đều không được.
Điên lão nhị điên cuồng bận rộn, Yến Hàn đang diễn vị trí phụ tá đắc lực cũng vội theo, Cố Thâm trốn hắn vài ngày, cuối cùng bị bắt tới hiệp trợ
Cố Thâm: "Tôi thất học."
Yến Hàn nói: "Vậy cậu liền liền dựa theo khả năng mà làm, vừa lúc đang thiếu người phân loại."
Cố Thâm: "......"
Hiện tại y không muốn nhìn thấy người này, nhíu mày nói: "Có phải anh thấy tôi rảnh rỗi nên kéo tôi xuống nước không?"
Yến Hàn nghiêm trang: "Làm sao có thể, tôi là lo lắng cậu lên chiến trường."
Cố Thâm cười nhạo: "Tại sao tôi không thể lên tiền tuyến, người anh nên lo lắng là bọn họ mới đúng."
Yến Hàn: "Đúng vậy, tôi chính là lo cậu quá lợi hạn, lỡ may đem Tiền Lão Tam giải quyết rồi không câu được Lão đại thì phải làm sao"
Cố Thâm: "......"
Không cần thiết.
Yến Hàn đem văn kiện đưa cho y, ánh mắt tỏ vẻ: Rất cần thiết.
Cố Thâm không lời nào để nói, bởi vì bị đưa đến quá cao, chỉ có thể ở lại chỗ này sửa sang văn kiện, vừa ngồi xuống đã qua 3 giờ.

Y không nghĩ tới ở cái thời đại công nghệ thông tin phát triển đến trình độ này rồi mà vẫn còn giữ lại văn kiện bằng giấy, cùng lắm thì là tốc độ đóng dấu nhanh hơn.

Đối với chuyện này Yến Hàn giải thích là: "Mỗi người đều có nhiệm vụ riêng của mình."
Nếu tất cả mọi người đều có phương thức liên lạc với thủ lĩnh, mỗi người gửi tới 1 tin thôi là có thể tích lũy đến cả nghìn tin, nếu cả ngày thủ lĩnh chỉ đến giải quyết những việc nội bộ như lông gà vỏ tỏi kia, thì khi xuất hiện tình huống khẩn cấp nên làm cái gì bây giờ?

Huống chi, thời buổi thông tin phát triển nhanh đến đâu thì văn kiện bằng giấy luôn có một tác dụng nhất định, cho nên là hỗ trợ lẫn nhau, không có ai thay thế ai.
Cố Thâm hiểu rõ đạo lý này, sâu kín thở dài: "Thì ra chính nó có vai trò như thế."
"Cho nên cậu càng phải hiểu rõ, bây giờ cậu là trợ lý mà không phải tiểu đội trưởng." Yến Hàn cũng không ngẩng đầu lên, vừa vặn có người gõ cửa kêu hắn, đứng dậy nói: "Cho phép cậu nghỉ ngơi ba phút."
Cố Thâm: "Cảm ơn."
Yến Hàn: "Sau đó trước khi tôi về phải sửa sang xong đống văn kiện này.."
Cố Thâm: "Biến!!!"
Sửa sang lại là không có khả năng sửa sang lại, đám người vừa đi, Cố Thâm trực tiếp ngã lưng lên ghế, đem văn kiện đặt trên mặt nhắm mắt dưỡng thần.
Ba phút qua đi, Yến Hàn vẫn chưa
trở về, Cố Thâm cũng không dậy, vui mừng tiếp tục lười biếng.
Lại qua hơn mười phút, y bị bên tiếng cãi cọ ồn ào bên ngoài đánh thức, ngồi ngốc 2s mới phản ứng lại là mình ngủ quên mất.

Trong phòng ấm áp thoải mái quả nhiên làm người thả lỏng.
Cố Thâm ngáp, văn kiện trên mặt chảy xuống, rớt trên mặt đất.
Yến Hàn đứng ở bên cạnh nhặt văn kiện lên, liếc nhìn y một cái: "Tỉnh?"
Cố Thâm: "............"
Cố Thâm đột nhiên ngồi dậy, còn không có lấy lại tinh thần: "Anh về khi nào? Tại sao không có tiếng động??"
Yến Hàn cầm theo văn kiện quay lại chỗ ngồi, bình tĩnh nói: "Không nhìn thời gian, không phải không có tiếng động mà do cậu ngủ say như chết."
Cố Thâm không tin.

Tuy rằng y có ngủ say như chết thì cũng là từ mấy trăm năm trước khi đang biến về nguyên hình, nhưng cũng là dưới tình huống y thấy an tâm, cái địa phương nát này còn đang bạn đánh giặc làm sao y có thể an tâm ngủ ngon được!
Trừ phi......!Trừ phi là tin tức tố......!Cố Thâm liếc mắt nam nhân, yên lặng ngửi mùi.
Hình như không có mùi gì......
Cố Thâm bất động thanh sắc hít sâu, luôn mãi xác định, giống như thật sự không có mùi......
Cho nên là do y ngủ say như chết???
Cố Thâm xoa bóp giữa mày, như cũ khẳng định do lỗi của nam nhân: "Khẳng định do bị anh làm mệt chết!"
Yến Hàn động khóe môi, không có cãi lại.

Mấy ngày sau, lượng công việc không có giảm bớt mà còn càng thêm bận rộn, bởi vì tình hình chiến đấu ngày càng kịch liệt, cho nên một phụ tá khác của Điên lão nhị phải ra tiền tuyến, gánh nặng trên người Yến Hàn cũng càng lớn hơn.

Buổi tối Điên lão nhị và đội trưởng đội hộ vệ cũng trở về hỗ trợ, nhưng tự thân Điên lão nhị càng vội hơn, vừa vào nhà đều ở cùng Yến Hàn báo cáo tiến độ.
Các chiến sĩ thực ra là có không ít thời gian rảnh, chỉ là......!Hôm nay Điên lão nhị không có tới, bọn họ đứng ở cửa nhìn lên, không cần vào cửa là có thể cảm nhận được áp chế ập tới.
Nhiệt độ không khí trong phòng hơi cao, bọn họ vừa cảm nhận được độ nóng thì chân liên nhũn ra, cũng hiểu rõ ý của bệ hạ, vội vàng rời đi.
Chờ đến khi Cố Thâm nghe được tiếng bước chân quay đầu nhìn lại, thì người đã sớm chạy sạch.
Yến Hàn hỏi y: "Nhìn cái gì vậy?"
Cố Thâm chống cằm nhìn cửa: "Xem đêm nay có người tới hay không."
"Điên lão nhị đi tiền tuyến."
"Không phải hắn để 2 người lại cho anh sao?"
"Không tin được."
Rốt cuộc Cố Thâm có hứng thú, quay đầu lại bắt đầu nhìn chằm chằm hắn: "Nói như vậy, mạng của anh so Tiền Lão Tam càng đáng giá."
Yến Hàn nhướng mày: "Đương nhiên, tôi là sếp của hắn."
Cố Thâm: "Ông chủ làm ăn thật lớn, không biết là công ty nhà ai?"
Nếu y biết nhất định sẽ trốn thật xa!
Ánh mắt Yến Hàn giật giật, nói: "Dong binh đoàn Biển Mây."
Tên có chút quen tai, hình như Cố Thâm đã nghe qua cái tên này ở đâu, hình như là dong binh đoàn đứng thứ 2 của liên minh, nghe nói thực lực không tồi, vì đuổi kịp và vượt qua dong binh đoàn thứ nhất mà thường xuyên chạy tới Vùng Xám, là dong binh đoàn mà tinh tặc ghét nhất.
Cố Thâm nói: "Lợi hại."
Sau đó ở trong lòng suy tư mức độ đáng tin.
Mấy ngày hôm trước y còn giả vờ mất trí nhớ không nhận xem như đã tỏ rõ thái độ, nếu đối phương lo lắng y trốn tránh sẽ không nói thân phận thật, trừ phi Yến Hàn đã đào một cái hố chờ y tự chui đầu vô lưới.

Gặp nhau ở Đế quốc, lại theo dõi quang não của mình biết mình muốn đi liên minh......!Dự đoán trước được suy nghĩ của y?
Ai, người này thật chán ghét.
"Không phải cậu muốn chạy đó chứ?" Như đoán được suy nghĩ của Cố Thâm, Yến Hàn thình lình mở miệng.
"Làm sao có thể, ít nhất phải chia tiền xong đã chứ." Cố Thâm tính tính, lại nói: "Còn có chiến hạm, tôi phải lấy lộ phí nữa."
"Vậy là tốt rồi." Yến Hàn ý vị thâm trường nói: "Bằng không cậu đi bây giờ sẽ khiến người ta không yên tâm."
Cũng trùng hợp là lúc này là thời điểm Tiền Lão Tam đang gặp nguy, lão đại cũng đã không chờ được.

Không thể hiểu được chạy trốn liền làm người ta lo lắng.
Cố Thâm: "Khó trách đem tôi nhốt ở nơi này, nguyên lai là cái ý tưởng này, bại lộ đi?"
Yến Hàn có lệ nói: "Thực xin lỗi."

Cố Thâm mặc giây, đột nhiên hung hăng dẫm chân hắn.
Yến Hàn: "?"
Cố Thâm học ngữ khí của hắn: "Thực xin lỗi."
Yến Hàn: "......"
Hắn muốn nói ấu trĩ, nhưng mấp máy môi một hồi vẫn nhịn không được mỉm cười.

Chờ đến buổi chiều lại truyền đến tin tức tốt, Điên lão nhị nói có thể nhích người đi tiền tuyến.

Yến Hàn hiểu thời cơ đã tới, cũng không có cố tình kéo dài, mang theo người lấy cớ là chi viện mau đuổi tới.
Cố Thâm theo ở phía sau rốt cuộc hiểu đến toàn bộ tình huống.
Hiện tại là lúc Tiền Lão Tam hấp hối giãy giụa, chạy tới cùng Điên lão nhị nói chính mình còn có rất nhiều vũ khí hạng nặng, nếu cứ ngươi chết ta sống thế này khẳng định sẽ lưỡng bại câu thương, bây giờ gã nguyện ý giao ra một phần ba tài nguyên cùng tinh cầu để bình ổn chiến hỏa, cũng bảo đảm trong ba năm không chủ động khai chiến.
Vốn dĩ chuyện quân nhu là một thứ vô cùng mê hoặc, với thế cục bây giờ thì là trăm lợi không hại, hắn căn bản không cần thiết làm những việc này, khẳng định là có người ở sau lưng tính kế bọn họ làm cho bọn họ giết hại lẫn nhau rồi nhặt của hời.
Ngay cả lão tứ cũng đi theo nói hộ Lão tam, tỏ vẻ nếu đã ăn thì cũng phải xem có ăn được không mới giữ lại.
Mà Điên lão nhị cũng có tính là chó điên thì càng dễ giận, nhưng gã đi được đến bước này cũng không phải kẻ ngốc, chỉ cần ôn tồn dỗ dành thì cùng nhau ngồi xuống nói chuyện thương nghị đều là có thể.

Nói trắng ra là chính là ăn mềm không ăn cứng.
Hai người ôn tồn thay phiên dỗ dành, qua mấy vòng, quả nhiên Điên lão nhị ngừng chiến, sau đó lão đại càng ngồi không yên.

Lúc Cố Thâm chạy tới, đối phương đã đến hồi lâu, nghe nói lão đại mang đến hai phần ba nhân thủ, nhìn dáng vẻ là có thể khuyên liền khuyên, không thể khuyên liền tạo áp lực hoặc là trước tiên ra tay.
Đây cũng vừa lúc là cái cớ để Điên lão nhị gọi tiếp viện.

Yến Hàn mang theo bốn người mênh mông cuồn cuộn tiến vào đại sảnh, muốn hành lễ lại bị Điên lão nhị bực bội phủi tay miễn, vì thế chỉ trầm mặc đứng ở phía sau giữ thể diện cho gã.
Nơi 4 thủ lĩnh tụ họp vô cùng trận trọng, lão tứ ngồi liếc nhìn bốn phía, quan sát bên này rồi lại bất động thanh sắc liếc nhìn bên kia, trước sau không có mở miệng.
Tiền Lão Tam cùng Điên lão nhị cũng trầm mặc, chẳng qua một cái tâm tư quay nhanh, một cái thần sắc càng ngày càng khó coi.
Lão đại ngồi ở thủ vị, phía sau cũng có đứng vài người, đang cảnh giới những người mới tiến vào.

Cố Thâm phát hiện, khi Yến Hàn nhìn đội hình của đối phương, rõ ràng hạ mi mắt.
Rõ ràng là một ánh mắt rất vui vẻ.

Vui vẻ? Vui vẻ khi nhìn thấy lão đại?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi