TOÀN TINH TẾ ĐỀU BIẾT TÔI LÀ TRA NAM CỦA HOÀNG ĐẾ BỆ HẠ


Lúc Giải Phồn tới đều hết sức cẩn nhận, khi đi vào cửa còn nhón chân thật nhẹ nhàng giống như đang đi ăn trộm, thấy y còn mở khẩu hình hỏi: Còn đang ngủ sao?
Cố Thâm trực tiếp nói ra: "Phòng cách âm không tồi, không cần quá cẩn thận."
Phản ứng đầu tiên của Giải Phồn chính là hít hà một hơi, tiếp sau đó mới lý giải xong ý tứ trong lời nói, gãi gãi đầu, tươi cười xấu hổ: "Thói quen......!Không không không, ý tôi không phải là ông chủ thực hung dữ đâu."
Anh đột nhiên ý thức được, hành vi của mình rất giống đang bôi đen bệ hạ ở trước mặt Omega, liền vội vàng bù đắp: "Chỉ là mấy ngày nay ông chủ rất vất vả, lại luôn mong nhớ đến ngài, nên cả ngày đều ngủ không yên, chúng tôi cũng là hy vọng ngài ấy nghỉ ngơi cho thật tốt, cũng không đành lòng quấy rầy."
Cố Thâm: "......"
Chỉ nhìn cái cách cầu sinh này liền biết không chỉ mới mấy ngày nay.

Y cũng không khó xử Giải Phồn nữa, quét mắt nhìn rương hành lý của đối phương, nói sang chuyện khác: "Đây là cái gì?"
"Quần áo, còn có đồ dùng thường ngày của ông chủ......" Giải Phồn cũng không rõ tiến độ phát triển của bọn họ, liền hàm hồ nói: "Một ít văn kiện."
Cố Thâm nhíu mày: "Đây là đang muốn ở luôn tại đây hả?"
"Trừ phi ngài nguyện ý rời đi cùng ông chủ của chúng tôi."
Tình huống hiện tại của Bệ hạ, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, nếu hắn chủ động rời khỏi Omega, thì Giải Phồn nguyện ý theo họ của hắn!
Hơn nữa Giải Phồn dám khẳng định, cho dù không có kỳ dịch cảm ảnh hưởng, bệ hạ thật vất vả mới tìm được Omega, sẽ không dễ dàng buông tay như vậy.

Có lẽ là do có người nhắc mãi, nên khi hai người đang nói chuyện, của phòng ngủ đột nhiên mở ra.

Yến Hàn xuất hiện với vẻ mặt vô cùng khó coi, ánh mắt lưu chuyển tầm 2 giây, mãi cho đến khi nhìn thấy Omega vẫn còn ở chỗ này mới buông mày xuống.

Hắn tiến lên hai bước, có ra vẻ như lúc này mới nhìn thấy Giải Phồn, chân mày vừa giãn ra liền nhăn lại, lạnh lạnh nói: "Cậu ở chỗ này làm cái gì?"
Hiện tại hắn căm thù tất cả Alpha ở gần cạnh Omega.
Giải Phồn cảm nhận được không khí bắt đầu hít thở không thông, dùng vận tốc ánh sáng lui về phía sau dán lên cánh cửa, hoảng sợ nói: "Tôi tôi tôi tới đưa đồ......!Nếu không còn việc gì vậy tôi đi trước!!!"
Mở cửa đóng cửa liền mạch lưu loát.
Chờ cánh cửa đóng lại, Giải Phồn dựa vào thân thể siêu cường chuồn ra xa 200 mét.

Vẫn là bóng ma tâm lý quá lớn.

Cố Thâm: "......"

Y quay đầu lại nhìn Alpha.
Yến Hàn mặt không đổi sắc: "Thơm quá đi, đang hầm cái gì vậy?"
Cố Thâm trầm mặc giây: "Canh xương sườn."
Yến Hàn nháy mắt lĩnh ngộ, lại cười nói: "Đau lòng?"
Cố Thâm thu hồi mỉm cười: "Cút đi!"
Cút đi là không có khả năng, nhiều nhất là uống ít hai miếng canh xương sườn mà thôi.

Yến Hàn giống như là muốn dính chặt trên lưng Cố Thâm, đặc biệt thích đem cả người hắn hợp lại ở trong tư thế ôm vầy.

Cố Thâm đẩy đầu hắn, dẫm dẫm chân hắn, dùng khuỷu tay thọc bụng hắn, nói chung là có bao nhiêu biện pháp đều đem ra dùng hết mà vẫn không cách nào làm hắn buông tay, còn suýt nữa bởi vì thể chất hai bên chênh lệch mà ngộ thương chính mình.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, vốn Yến Hàn còn muốn cho y xả giận liền không hề dung túng, đem người ôm càng chặt, kiến nghị nói: "Cây quạt ngày hôm qua đâu? Tôi đã thấy em tước gậy gỗ, cái quạt đó hẳn là lấy từ nhánh cây của em đúng không, dùng cái đó đánh tôi đi, em đừng tự mình động thủ."
Vừa nói như vậy, ngược lại làm cho Cố Thâm nhớ tới một chuyện, ánh mắt tìm kiếm trên mặt đất một hồi, hỏi hắn: "Gậy đánh chó của tôi đâu?"
Yến Hàn: "......!Thì ra gọi là gậy đánh chó sao."
Thanh âm Cố Thâm vô cùng hiền lành: "Vốn là cố ý tước cho anh, có vui không?"
Yến Hàn yên lặng đem người ôm càng chặt: "Ừ, vô cùng vinh hạnh."
"Vậy anh trả lại cho tôi đi."
"Tôi chuẩn bị cất chứa đến......" Bụng lại bị thương, Yến Hàn sắc mặt biến đổi, đem tay áo y đẩy lên cẩn thận xem xét: "Không phải nói đừng tự mình động thủ rồi sao? Có đau hay không?"
Kỳ thật không đau.
Nhưng Cố Thâm không hé răng.
Yến Hàn liền xoa xoa cho y, lại hôn một cái lên.
Cũng không biết là do Alpha trong kỳ Dịch Cảm trời sinh đối Omega luôn che chở, hay vẫn là nội tâm hắn áy náy chủ động thoái nhượng, lần này gặp lại, thiết lập băng sơn của Yến Hàn không còn tồn tại nữa, bây giờ hắn một tấc cũng không rời suốt ngày dỗ y rồi sủng y, chỉ cần y vừa ho một tiếng liền phải khẩn trương nửa ngày.

Nhưng cùng lúc đó, dục vọng chiếm hữu của hắn đối Cố Thâm cũng càng tăng thêm, đã tới nông nỗi không muốn Cố Thâm đi ra ngoài làm việc rồi.

"Đây là cách mà anh nói để tôi trở nên càng nổi bật?" Cố Thâm nắm chốt cửa, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Em tính dựa vào trù nghệ nổi danh?" Yến Hàn dùng cánh tay chống cửa, cúi đầu nhìn y.
"Sao nào, xem thường nhân dân lao động sao?"

"Chỉ là cảm thấy như vậy không tốt, bây giờ cái em cần chính là nhanh chóng."
Từ xưa đến nay, muốn nhanh chóng đạt được thế lực, trừ bỏ liều mạng ra thì không còn cách nào cho y chọn nữa.
Mà trở thành chiến sĩ chính là lối tắt nhanh nhất dành cho y.

"Đương nhiên, nếu em nguyện ý dựa vào úi......" Lời còn chưa nói xong, tay phải đang chống lên cửa liền nhận được công kích.

Yến Hàn bất đắc dĩ nói: "Bảo bối, em không thể đổi chiêu thức một chút sao?"
Tuy rằng hắn không đau không ngứa, nhưng lại lo lắng Omega sẽ lại ngộ thương chính mình.

Cái khuỷu tay này vừa nắm vào liền cảm thấy vừa gầy vừa cộm, chỉ cần nắm chặt một chút thôi là sẽ bị đau rồi.

Cố Thâm nghe vậy, biết nghe lời lấy quạt xếp ra, đánh vào cánh tay đang chống lên cửa của hắn.

Yến Hàn phối hợp kêu đau một tiếng, nhưng vẫn không buông tay.
Cố Thâm nói: "Không sai biệt lắm, coi như muốn làm chiến sĩ thì anh cũng phải để tôi ra cửa cái đã."
Yến Hàn đem cằm để ở trên vai y, rũ mắt nói: "Rõ ràng có cách để em càng nhanh chóng trở nên nổi bật hơn."
Cố Thâm: "Vậy thì không được, tôi còn phải tính toán đến tương lai về sau nữa."
Nếu y mượn dùng thế lực của Yến Hàn để lên nhanh như diều gặp gió, thì như vậy cũng đồng nghĩa với việc bị người quản chế càng chặt hơn, nếu như vậy còn không bằng tự mình nỗ lực đạt lấy, hoặc ít nhất khi chia tay hay đến thời điểm xé mặt thì còn có cái khiến hắn phải kiêng kỵ, cho dù có nhìn không thuận mắt cũng không dám động thủ.
Cố Thâm biểu hiện rõ ràng, làm cho Yến Hàn tức đến muốn cười, nhịn không được cắn vành tai y.
"Em phải tin tưởng tôi chứ."
Cố Thâm dùng quạt xếp chọc đầu hắn: "Đừng chỉ nói không làm."
Alpha trầm mặc thật lâu, đột nhiên giữ chặt gáy y cúi người hôn xuống, nụ hôn này vừa vội vàng lại điên cuồng, mang theo cảm giác bất an giống như đang xác định cái gì đó.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn là chậm rãi rũ tay xuống, thấp giọng nói: "Liền lúc này đây."
Liền lúc này đây là cơ hội.
Hắn nguyện ý buông tay nhìn Omega giương cánh bay về phía không trung rộng lớn.
Nhưng cũng chỉ có một lần cơ hội này mà thôi.


Nếu Omega chịu thương tổn hoặc là lại lần nữa có ý định rời khỏi hắn, thì hắn sẽ đem người nhốt lại trong cái lồng của hắn vĩnh viễn, để cho chỉ có mình hắn có thể nhìn thấy y, khiến y chỉ có thể nghĩ tới hắn, nhớ tới hắn, vĩnh viễn không thể tránh thoát.

Cố Thâm nhấp nhấp môi tê dại, nhịn không được quay đầu lại, túm chặt cổ áo hắn tàn nhẫn cắn một ngụm, mở cửa đi ra.
Chờ đến khi Giải Phồn mặc áo phòng hộ kín kẽ, mang theo văn kiện mới đi tới, liền thấy trên má bệ hạ có một dấu răng thật lớn, mà trên mặt bệ hạ còn mang theo ý cười.
Giải Phồn: "......"
Nguyên lai không vào cửa cũng có thể ăn cẩu lương.
"Đúng rồi." Bệ hạ vừa đóng cửa đến một nửa, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, dặn dò nói: "Tìm một cái ký túc xá tốt một chút."
"Đã rõ."
Vừa nói vậy liền hiểu rõ Omega muốn trở thành một quân giáo sinh.
Giải Phồn vừa xuống lầu vừa cân nhắc xem ký túc xá nào có điều kiện tốt nhất, và phải dùng lý do gì để cho......
Bên kia.
Cố Thâm đến sau bếp, phát hiện lão Vương ngày hôm qua còn bị gãy tay đang ngồi bắt chéo chân uống trà, chẳng sợ đã đoán trước nhưng vẫn bị tức đến bật cười.

Y vừa phát ra thanh âm, lão Vương liền nhanh chóng phát hiện, vội vàng buông chân hô: "Ây da, tới đi làm rồi hả, mau tới mau tới, tôi mới pha ấm trà ngon lắm."
Cố Thâm cùng Yến Hàn dây dưa nửa ngày đã bỏ lỡ bữa sáng, cơm trưa cũng không vội làm, liền dứt khoát ngồi ở phía đối diện gã nói chuyện phiếm: "Ngày hôm qua có người nói với tôi tay anh bị thương."
Lão vương cười hắc hắc hai tiếng, nói: "Hôm nay còn có người nói với tôi cậu đến kỳ phát tình, xin nghỉ một tháng."
Cố Thâm: "......"
Y buông chén trà, nhàn nhạt nói: "Không phải xin nghỉ, là từ chức."
Lão Vương: "Làm sao vậy? Không phải đang làm rất tốt sao? Nhiều học sinh thích đồ ăn cậu nầy như vậy......!Cậu......!Cậu không cần mộng tưởng của mình nữa rồi sao?"
Cố Thâm khẽ than thở: "Hiện giờ là tôi bị sinh hoạt đánh bại, quyết định từ bỏ mộng tưởng, sinh hoạt cho thật tốt."
Lão Vương liền anh da đen chấm hỏi: "Cái gì mà sinh hoạt cho thật tốt? Cậu định kết hôn sao? Rồi sau đó ngồi xổm trong nhà làm nội trợ?"
"Không phải." Cố Thâm ra vẻ ưu sầu nói: "Bên phía nhà trường chi nhiều tiền quá, nên tôi từ chức, chuyển nghề."
Lão Vương: "............"
Đệt, nếu là gã, gã cũng từ chức!
Rõ ràng là trở thành quân giáo sinh có tiền đồ hơn làm đầu bếp nhiều!!!
Lão Vương tâm mệt vẫy vẫy tay: "Đi thôi, tốt nhất đừng trở về."
Cố Thâm: "Anh cố lên."
Lão Vương che ngực giả chết.
Omega duy nhất sau bếp thăng cấp.

Khi anh em Chúc gia biết chuyện này, là do bên nhà trường dán thông báo, cố ý mời Omega trở thành tân sinh cùng với trợ giáo cho tân sinh.

Nghe nói để đả động cái người vì mộng tưởng này, bên phía nhà trường đã cho rất nhiều phúc lợi, riêng cái tòa nhà trên đỉnh kia, so với biệt thự của huấn luyện viên còn khiến cho người ta đỏ mắt hơn.

Khi anh em Chúc gia nghe được Omega ở chỗ nào, còn cố ý đến chúc mừng, kết quả còn chưa kịp vào cửa, liền bị Alpha áp chế đến nỗi thiết chút nữa là hôn mê tại chỗ.

Yến Hàn từ trên cao nhìn xuống bọn họ, ánh mắt giống như đao đang lăng trì xẻo thịt bọn họ: "Cách xa em ấy một chút!"
Chúc Ôn run bần bật, Chúc Lãnh còn tạm chống đang đỡ lấy em trai, cũng là sắc mặt trắng bệch, mồ hôi nóng lạnh đan chéo vào nhau.

Không đợi bọn họ kịp phản ứng, bên trong cánh cửa đột nhiên vươn ra một cái quạt xếp, đánh lên trên đầu Yến Hàn, thanh âm trách cứ quen thuộc nói ra: "Anh không thể để yên một chút sao."
Sau đó em anh Chúc gia được diện kiến cái gì gọi lại đổi mặt như lật bánh tráng.

Yến Hàn từ lạnh lùng chuyển sang ủy khuất chỉ trong vòng một giây đồng hồ, xoay người ôm lấy Omega thấp giọng nói: "Không cho mang Alpha vào cửa."
Không sai, hắn chính là cố ý.
Hắn chính là lòng dạ khó chịu không thích hai gã Alpha này.
Cố Thâm túm lỗ tai hắn đem người kéo ra, đẩy đến bên trong cánh cửa liền trực tiếp đóng cửa lại, lúc này mới nhìn về phía anh em Chúc gia, quan tâm nói: "Không có việc gì chứ? Có cần phải gọi bác sĩ đến không?"
ANh em Chúc gia Alpha quang minh chính đại nhấc rèm lên, ăn ý lui về phía sau một bước, liên tục lắc đầu: "Không có việc gì không có việc gì."
Cố Thâm nói: "Hôm nay thật sự xin lỗi, chờ thông tin dữ liệu của tôi được nhập vào kho dữ liệu, chính thức trở thành trợ giáo sẽ đãi mọi người một bữa sau.

"
Chúc Lãnh suy sụp cúi mặt.
Đãi một bữa của Omega chính là khiến gã bị đánh nhiều thêm một chút, gia tăng kinh nghiệm chiến đấu cùng thân thể phản ứng.

Coi đây như là khao một bữa, cũng là lấy oán trả ơn.
Còn Chúc Ôn đoán khao mình một bữa chính là mới ra bên ngoài đi ăn một bữa —— nói thực ra, tuy rằng vị này luôn treo trên miệng vì theo đuổi mộng tưởng, nhưng thực ra y chính là người có tiền nhất ở sau bếp.

Cho nên Chúc Ôn là vô cùng vui vẻ.
Bọn họ đều là Alpha, đối với người nào đó lộ ra vẻ chiếm hữu đều thật lý giải, huống chi có thể đem Chúc Lãnh áp chế thành như vậy thì ngưỡng pheremone là vô cùng cao, theo đó thì dục vọng chiếm hữu cũng vô cùng khủng bố, bọn họ đều có thể hiểu được.

"Chỉ là không nghĩ tới, bên phía nhà trường vì mời cậu ấy mà đến mỹ A kế cũng đem ra dùng."
—— trên đường trở về, Chúc Ôn cảm khái nói.
Sau đó gã đã bị anh trai đánh cho một quyền..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi