TÔI KHÔNG MUỐN TÁI SINH THẾ NÀY



Tóc bị hư tổn do thường xuyên nhuộm, mái tóc vàng rối bù của cậu ta đập vào mắt tôi.

"Hyung-nim, anh chưa ngủ sao?"
"Chưa."
Dụi đôi mắt mệt mỏi theo phản xạ, tôi dựa thẳng người vào thành ghế.

Cái bàn đầy giấy tờ mà tôi mới nhìn qua thôi trông thật bừa bộn.

"Quào, nhìn mặt anh xem.

Hãy chăm sóc tốt cho bản thân, Hyung-nim.

Vì anh có một khuôn mặt rất đẹp đó."
"Hỗn xược quá đấy....!Tôi là bạn của cậu hay gì? Đưa cho tôi những gì cậu đã mua."
Cậu trai nhìn tôi bĩu môi và đưa thứ trong tay cậu ta ra.

"Em chạy việc vặt đi mua cà phê cho anh mỗi ngày, vậy mà anh không để em có tí mặt mũi nào sao...."
"Vậy cậu vẫn tiếp tục đến và đi đó thôi? Cậu có muốn tôi tống cậu ra ngoài không?"
"Ôi, ý của em không phải vậy!"
"Một thằng sinh viên vô học luôn ra vào văn phòng của một tên xã hội đen thì cần gì mặt mũi."
"Anh cũng đâu phải thằng khốn nạn thế, đĩ mẹ."
"Đĩ mẹ?"
"Sheesh, tai anh thính thật đấy."
Cuối cùng, cậu ta lắc đầu cười nhạt khi cuộc cãi vã kết thúc.

Sao cũng được.

Tôi có thể nói gì khác với cậu ta đây? Thay vì cằn nhằn, tôi đặt ống hút vào cốc cà phê vani cậu ta đã mua và hút nó.

Tôi im lặng uống cà phê một lúc, và người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào tôi ngây người vuốt mái tóc trông như một con chó của mình ra sau và nói.

"Ôi, nó tuyệt vời lắm sao khi anh thưởng thức một thứ ngọt ngào như vậy...."
"Nó rất ngon."
"Chẳng hợp gì cả.

Rượu sẽ hợp với anh hơn."
"Có vấn đề gì khi tôi thích đồ ngọt à? Nếu cậu không còn việc gì khác ở đây thì sao không ngừng lảm nhảm và biến đi nhỉ?"
"Hừ, dù sao em cũng sẽ đi! thật là, khó chịu đấy....!"
Ai mà biết được cậu ta nghĩ gì trong đầu, cậu trai vội vã mở cửa văn phòng và bước ra ngoài sau khi cậu ta làm ầm lên.

Tôi không bận tâm lắm, vì vậy tôi chỉ ngồi và uống cà phê.

Nó ngon ngọt và mát lạnh.

Rất ngon.


".....Gyeol- ssi!"
Đồ ngọt là tuyệt nhất.

"Yi-gyeol- ssi!"
"Hử?"
Tôi mở trừng mắt.

Khi tôi tỉnh dậy, tôi nhìn thấy cát qua tầm nhìn mờ ảo của tôi.

Min Ah-rin lay lay tôi dậy, lo lắng hỏi.

"Cậu có sao không? Cậu có muốn tôi dụng sức mạnh của mình nếu cậu thấy không ổn? Tôi chắc chắn sẽ làm cậu cảm thấy tốt hơn."
"Không."
Tôi ngủ lâu đến nỗi còn mơ được.

Tôi đứng dậy từ chỗ tôi đang ngồi và phủi cát trên quần.

"Mấy giờ rồi?"
"Giờ là bốn giờ sáng.

Họ nói rằng sẽ sớm rời đi thôi."
Tôi gật đầu.

Tôi có thể nhìn thấy bầu trời bụi mù màu đỏ, trở nên tươi sáng hơn một chút.

Đã bốn ngày kể từ khi tôi vào cổng.

Vì nó là một cổng cấp SS và bên trong rất rộng nên chúng tôi mới chỉ đi được một nửa.

Nhìn xung quanh, tôi thấy các thành viên của hội đang dọn dẹp giường của họ.

Những năng lực giả có khả năng tấn công có sức chịu đựng tốt hơn người hạng B, vì vậy họ có thể ngủ ở bất cứ đâu, nhưng những năng lực giả không có khả năng tấn công như các helaer có cơ thể giống như người bình thường vậy, thế nên những vật dụng như túi ngủ là rất cần thiết.

"Min Ah-rin- ssi trông có vẻ mệt mỏi hơn tôi."
"Ừm.....!Biết sao được.

Tôi chưa bao giờ trải qua điều gì như này trước đây."
Ngay cả khi có ngủ trong túi ngủ hay lều, thì cũng không thể nghỉ ngơi thoải mái bên trong một cánh cổng mà thi thoảng lại bị quái vật tấn công.

Min Ah-rin, người có quầng thâm do mệt mỏi và làn da chai sần, mỉm cười ngượng nghịu.

"Cái này tôi vẫn có thể chịu được.

Vì vẫn chưa có ai bị thương...."
"À."
May mắn thay, những con quái vật xuất hiện trong bốn ngày qua đều là cấp B.


Hầu hết thành viên trong nhóm cũng đều là hạng A nên đối phó với những con quái vật kéo đến cũng khá dễ dàng.

Sức mạnh chữa trị được sử dụng để khôi phục năng lượng của của các năng lực giả, nhưng nếu mọi người bắt đầu bị thương, Min Ah-rin sẽ khó khăn hơn bây giờ.

"Nhưng nó dễ hơn tôi tưởng.

Tôi đã nghĩ cổng này rất khó vì ngay cả Hội Trưởng cũng tham gia vào."
"Chà, tôi thì lại không nghĩ nó sẽ dễ vậy đâu."
Tôi đã nói với Min Ah-rin rằng hãy cẩn thận và đừng mất cảnh giác.

Tôi cũng nghi ngờ rằng chỉ có quái vật cấp B xuất hiện trong bốn ngày này, nhưng nó không thay đổi sự thật rằng cánh cổng này được phân là cấp SS.

- ------------------------------
Ngay khi khu vực xung quanh hoàn toàn trở nên sáng hơn, lũ quái vật đã bắt đầu tấn công.

Nó gây náo động một chút vì chúng trốn trong cát, nhưng vì chúng chỉ toàn là cấp B nên sự náo loạn xung quanh nhanh chóng lắng xuống.

Bùm!
Kweeehk!
Hàng chục con quái vật trông giống bọ cạp bị cắt đôi và rơi xuống đất.

Bùm!
Mặt đất rung chuyển nhẹ khi nghe tiếng nổ.

"Ghê thật đấy."
Một viên đạn sắt nhỏ bay tới chỗ con quái vật rồi phát nổ.

Những con quái vật lao tới còn không kịp đến gần đã bị vụ nổ cuốn đi.

Tôi gật đầu trước lời nói của Min Ah-rin và nhìn Park Geon-ho đang xử lý lũ quái vật.

Năng lực biến một viên bi sắt thành một quả bom.

Nó đủ mạnh để làm nổ tung những con quái vật cấp A, vì thế vị trí Đội trưởng Cục Tác Chiến Đặc Biệt là điều dễ hiểu.

Nhóm xử lý những con quái vật bằng khả năng của Park Geon-ho đã bắt đầu di chuyển trở lại.

Vừa đi vừa nhai thịt bò khô, tôi ngẩng đầu lên vì tiếng hô.

"Đây là trạm nghỉ!"
Một khu rừng rậm rạp hiện ra trước mặt tôi, nơi tôi chỉ có thể nhìn thấy bãi cát cằn cỗi.

Khu rừng này trông không thật cho lắm nó giống như ảo ảnh của ốc đảo hơn, một nơi được gọi là trạm nghỉ và nó cũng là một phần của cánh cổng này.


Một khu rừng yên bình với rừng cây rậm rạp và một con sông chảy ở trung tâm.

Nó lớn đến nỗi khiến ta phải mất nửa ngày để ra khỏi đó và không có quái vật nào xuất hiện bên trong, vì vậy nó được đặt tên là trạm nghỉ.

Min Ah-rin lần đầu tiên nhìn thấy trạm nghỉ như tôi, cô mở to mắt và nói với giọng kinh ngạc.

"Quào, thực sự có một khu rừng ở đây."
"Tôi nghe nói ở đây sẽ không có quái vật."
"Phải rồi.

Nhưng cũng đừng bất cẩn mà đi lang thang xung quanh vì dù sao cũng rất nguy hiểm."
"....Chết tiệt.

Sao ngươi lại chỉ bắt nạt có mình ta?"
Kim Woo-jin đã liên tục cằn nhằn kêu ca đủ thứ với tôi trong bốn ngày qua.

Tôi thở dài và hạ giọng xuống để Min Ah-rin không nghe thấy tôi.

"Tôi có việc khác phải làm, vì thế tôi sẽ ra ngoài trong trạm nghỉ này.

Đừng có gây rắc rối và hãy yên lặng ở bên cạnh Min Ah-rin- ssi."
"Cái gì? Thế thì ta cũng sẽ đi."
"Đừng có ngớ ngẩn."
Đó là nơi duy nhất mà tôi có thể lấy được hai vật phẩm cấp thấp mà tôi yêu cầu trao đổi từ Cheon Sa-yeon.

Đây là lần đầu tiên tôi đi tìm nó vì thế tôi không biết nó sẽ mất bao lâu.

Tôi đã định đi theo nhóm healer từ đằng sau và sau đó sẽ tách riêng.

"Thứ phi lý gì đây? Ngay từ đầu ta đến đây là để giám sát ngươi...!"
"Hội Trưởng cũng đã biết rồi nên cậu không cần phải lo đâu."
Phải lặn lội đi lấy hai vật phẩm cấp thấp mà đáng lẽ ra tôi phải có ngay từ đầu....!Ôi, dừng lại thôi.

Nếu tôi còn nghĩ thêm về nó nữa, có lẽ tôi sẽ lao thẳng đến chỗ Cheon Sa-yeon mà giật lấy cổ áo hắn ta mất.

"À, thế một mình ta thì làm gì đây...!"
"Sao cậu lại ở một mình? Tôi đã giới thiệu cậu với Min Ah-rin- ssi rồi kìa."
"Bọn ta không có thân thiết đến vậy!"
"Thế cậu có chơi thân với tôi không?"
Khi tôi hỏi lại như vậy, Kim Woo-jin ngậm miệng lại và nhìn tôi chằm chằm.

Nhìn chằm chằm như thế cũng vô dụng thôi.

"Im đi! Ta chỉ cảm thấy không có thân thôi!"
"Dù sao thì tôi cũng không thể đưa cậu đi cùng được.

Tôi không có thời gian để chăm sóc thêm cả cậu nữa đâu."
"...."
Khi tôi nhìn Kim Woo-jin với vẻ mặt giống như tôi đang rất khó chịu và cáu giận, cậu quay đi với khuôn mặt đỏ bừng như thể lòng kiêu hãnh của cậu ta đã bị tổn thương vậy rồi chạy lại về phía trong nhóm.

Tôi tặc lưỡi nhìn theo, Min Ah-rin hỏi tôi với vẻ tò mò.

"Yi-gyeol- ssi, cậu có em trai không?"

"Em trai?"
Tôi xoa gáy trước câu hỏi bất ngờ.

Tôi có nên nói có hay không....!Thành thật mà nói, Han Yi-gyeol có một cô em gái.

Tôi thấy lạ khi suy ngẫm một lúc lâu, nên tôi thẳng thắn hỏi.

"Sao....!Sao đột nhiên cô lại hỏi vậy?"
"Khi tôi thấy cậu đối xử với Kim Woo-jin- ssi, cậu hành động như thể cậu có rất nhiều em ruột vậy."
Tôi có rất nhiều em.

Tôi ngượng cười.

Tôi đã có rất nhiều.

Tất nhiên, họ không phải là anh em của tôi theo nghĩa đó.
Tôi nhớ lại những người đàn ông to lớn đã nói khi đi theo tôi.

"Hyung- nim, hyung- nim."
Nghĩ về nó, tất cả bọn họ đều trông thật dễ thương và ngây thơ.

Nghĩ lại thì, có một đứa có tính cách khá giống với Kim Woo-jin.

Hiện lên trong tâm trí khi tôi nhớ đến mái tóc vàng cái thứ mà tôi đã gạt khỏi trí nhớ của mình.

"Cậu bao nhiêu tuổi, Yi-gyeol- ssi?"
"Tôi....!Không, không, hai mươi tư tuổi."
Tôi tí thì nói ra tuổi thật của mình.

Tôi định thần lại và nói tuổi của Han Yi-gyeol.

Tôi phát hiện ra nó bằng cách nhìn vào chứng minh thư trong ví của cậu ấy.

Trong tiểu thuyết, Han Yi-gyeol chỉ là một vai diễn nhỏ nên những thông tin như tuổi của cậu sẽ không được đề cập đến.

"Hai mươi tư? Trông mặt cậu còn trẻ hơn thế ấy."
"Còn cô, Min Ah-rin?"
"Tôi hai mươi chín."
"Min Ah-rin trông cũng trẻ hơn nhiều so với tuổi của cô đấy kìa."
Min Ah-rin bật cười trước câu đùa vui vẻ của tôi.

"Hì hì.

Tôi nghe nhiều rồi.

Nhưng cảm giác còn tuyệt hơn khi nghe Yi-gyeol- ssi nói điều đó."
"Haha, tôi nói thật mà."
Việc lấy điểm từ Min Ah-rin có lợi về nhiều mặt, nhưng những gì tôi vừa nói là sự thật.

Không có gì lạ khi Abyss là một cuốn tiểu thuyết thiên về nam giới.

Ha Tae-heon có rất nhiều phụ nữ theo đuổi, chắc hẳn anh ta cảm thấy rất tuyệt đây..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi