TÔI VÀ BOSS THẬT TRONG SÁNG

Edit: Mai Như Ảnh

“ A, Thuần Khiết lại đi phía sau Lục tổng cơ! Mà bộ quần áo này là trang phục hè mấy hôm trước có trên tuần san mà!”

Bạch Thuần Khiết chống nạnh: “  Hì, phải đi đằng sau thôi, em sợ người khác hiểu lầm em là hồ ly tinh lắm.”

“ Câu này nói được, ha ha ha.” Các đồng nghiệp bị chọc cho thoải mái, sau 1 time làm việc chung, các cô đều biết tính tình Bạch Thuần Khiết, ôn tồn lễ độ lúc mới quen biết chỉ là biểu hiện giả không thể giả hơn nữa!”

Nghĩ muốn cùng đồng nghiệp ngồi uống nước trà và thảo luận trang phục hè đặc sắc năm nay, nhưng có người không cho cô cơ hội đó. Cố Trữ vừa gọi điện đến, Bạch Thuần Khiết mất hứng tiếp điện thoại, cúi đầu  xin lỗi các đồng nghiệp.

“ Hôm nay sẽ thu à?”

“ Không, hôm nay đi chụp 1 số thứ, chúng ta phải làm trang web chuyên mục này.”

“  Lại còn chụp ảnh? Không phải không cần lộ mặt sao? Bạch Thuần Khiết bắt đầu rút lui: “ Cố Trữ, nếu không thì anh tìm người khác đi?”

“ 5000 đồng cũng cho người khác?”

“ Chẹp …. Nếu không thì tôi tìm cho anh 1 số người thay tôi chụp ảnh, anh cho họ 2000 đồng nhé.”

Điện thoại đầu bên kia cười lên tiếng: “ Cô tìm người thay cô chụp, xong lại đến chỗ tôi lấy tiền … Cũng không phải không được, nhưng cô gọi tôi là chồng yêu, tôi sẽ nghe theo!”

“ Xí, tôi gọi anh là công công thì có!”

“ Không cãi nhau nữa,  tôi đang tính đem chương trình này làm thành vũ hội hoá trang, cho nên thời điểm chụp ảnh, tôi chia cho các cô mỗi người 1 chiếc mặt nạ.”

“ Nhưng vẫn lộ cái mũi miệng mà.” Bạch Thuần Khiết cố ý.

Cố Trữ đối phó: “ Nếu không thì phát cho cô cái bao tải đội trên đầu nhé?”

“ Cút ngay.”

“ Ha ha! Tan việc thì ra đây, người khác chụp ảnh xong rồi, giờ đến cô thôi.”

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường: “ Còn 5 phút nữa là hết ca, ra giờ đây.”

Ra giờ đây thật là nhanh, đặc biệt là lúc kẹt xe, nhanh bao nhiêu nhỉ?  Thời điểm  chờ Bạch Thuần Khiết đến radio, nhiếp ảnh gia được mời đến đợi không được phải về đón đứa nhỏ tan học.

“ Nhà bọn họ có nhiều đứa trẻ, còn phải chăm sóc bề trên, quá bớt lo đi.” Hoàn toàn không có ý xám hối, Bạch Thuần Khiết ngồi bên cạnh Cố Trữ trong gian thu âm chậm rãi mà nói: “ Để tới nơi này tôi phải bỏ tài xế miễn phí – Lục Cảnh Hàng, dùng tiền đánh xe tới đấy!” Cố Trữ, các anh chi trả đi?” Ngẩng đầu phát hiện trên tay Cố Trữ cầm máy ảnh đắt tiền,  cô kinh ngạc hỏi dò: “ Anh muốn chụp ảnh cho tôi?”

Dĩ nhiên gật đầu: “ Nhiếp ảnh gia đi rồi, tôi không chụp còn ai chụp nữa.”

“ Anh chụp được không? Đừng làm mặt tôi biến dạng là được!” Vội vàng cầm mặt nạ chim khổng tước lên, Bạch Thuần Khiết sợ Cố Trữ chụp mặt mình.

“ Cô cứ chờ mà coi.”

Đáng lẽ chỉ cần 1 người làm chuyên mục ảnh này, lựa chọn nhiều nhất là 3 tấm, mà không có người khác làm phiền,  hai người ở trong phòng thu được đóng chặt có cảm giác không được tự nhiên . Bởi vì ngày hôm nay nên Bạch Thuần Khiết mặc bộ đồ mới, mà Cố Trữ, bên trong ống kính của anh lâu lắm rồi không có hình ảnh nữ sinh.

Không tiếp tục nhớ đến Boss nữa, Bạch Thuần Khiết ngừng nhớ, tiến vào trong ghế sopha để nghỉ ngơi: “ Xem ra tình yêu nghệ thuật của anh rất mãnh liệt ha.”

Buông máy ảnh xuống cẩn thận, anh lộ dáng tươi cười: “ Mẹ tôi trước đây là nhiếp ảnh gia.”

“ Ừh, mẹ tôi là hoạ sĩ tranh sơn dầu, cùng nghề rồi.”

“ Không giống.”

“ Đều là đem cảnh sắc lên tờ giấy, chỉ có điều, 1 người dùng máy ảnh, 1 người dùng bút hoạ mà thôi.”

Rất có đạo lý, Cố Trữ gật đầu: “ Bây giờ mẹ tôi không cầm máy ảnh nữa, mẹ cô đâu?”

Hơi chút do dự, Bạch Thuần Khiết trả lời: “ Lâu lắm không gặp, không biết.”

“ Từ lúc ba mẹ ly hôn, cô chưa gặp qua?”

“ Này, anh chỉ là người ngoài, hỏi thì được gì!” Làm bộ tức giận, cô hung hăng liếc mắt Cố Trữ, trả lời anh: “ Bọn họ ly hôn xong có gặp qua vài lần, đó chỉ là chuyện hồi học cấp 2, còn từ cấp 3 đế giờ chưa có lấy 1 thiệp chúc mừng sinh nhật.”

“ Có vậy mà cũng kêu.”

Bạch Thuần Khiết hừ anh 1 tiếng: “ Không gặp còn thoải mái hơn.”

Cố Trữ nở nụ cười, chăm chú nói: “ Tôi nói thật mà, từ bé giờ ngay cả thiệp sinh nhật cũng chưa có.”

“ A? Lẽ nào ba mẹ anh cũng ly hôn?”

“ Còn sớm hơn cô.”

Cùng là người lưu lạc nơi xa xăm, gặp nhau cần gì từng quen biết.”

“ Không được làm xấu hình tượng nghê thuật nhé?”

“  Được!” Bạch Thuần Khiết rất nghĩa khí giang hồ mà ôm vai người cao hơn mỉnh 1 cái đầu: “ Biết anh là đứa trẻ bị gia đình bỏ rơi, bây giờ nhìn anh thuận mắt hơn rồi đấy!”

“ Cảm ơn lòng tốt của cô!”

“ Không cần.”

Khi cuộc nói chuyện phiếm kết thúc, còn chưa vào đề tài câu chuyện mới, thì bên ngoài phòng thu âm có người muốn tìm bức ảnh Cố Trữ chụp. Thời gian không sớm, Bạch Thuần Khiết chuẩn bị lấy túi đồ đi, Cố Trữ còn có chương trình khác, không hộ tống cô được,  căn bản đối với cô vấn đề này không là gì, chỉ cần anh ta chi trả tiền xe là tốt rồi!

Tiễn Bạch Thuần Khiết xuống lầu, Cố Trữ nhìn cô ngồi trên taxi, xoay người trả lời cuộc điện thoại, xuất hiện 1 bóng người quen thuộc trước mặt anh.

“ Mấy câu trò chuyện bình thường hi vọng không làm lỡ việc của cậu chứ!”

“ Đương nhiên, Lục tổng.”

Quán nước kế bên radio ( đài phát thanh), Lục Cảnh Hàng cùng Cố Trữ mặt đối mặt ngồi, nét mặt hai người không có loại gì là cảm xúc gặp lại người quen cũ.

“ Chắc cậu biết tôi muốn nói cái gì!”

“ Biết thì có biết, nhưng tôi muốn chính miệng anh nói ra.” Cố Trữ cười.

Lục Cảnh Hàng bất đắc dĩ, nhấp 1 ngụm hồng trà, đi thẳng vào vấn đề: “ Tôi mong anhh đừng nhúng tay vào chuyện của tôi với cô ấy.”

“ Anh muốn tự chủ động?”

“ Không cần hỏi câu này.”

Vẻ mặt đáng tiếc lắc đầu: “ Loại tính cách như vậy ở trên thương trường có thể thành công, nhưng tình trường rất có hại đấy nhé. “

“..”

“  Thật ra tôi có chút mâu thuẫn, không biết nên báo ơn hay không,  nếu như không có anh, bây giờ tôi cũng không làm được việc tôi thích, chỉ có điều, Lục tổng  này, cô ấy là  1 cô gái xuất sắc …”

Lục Cảnh Hàng chau mày,  sao anh lại không biết  ý Cố Trữ nói chứ, hơn nữa anh đối với người kia có tình cảm mãnh liệt. “ Tuy rằng tôi không biết ý cậu thế nào, nhưng tôi cần nói cho cậu biết, tôi không cần cậu báo ơn.”

“ Vậy giúp đỡ bằng hữu?”

“ Chúng ta được tính là bằng hữu sao?”

( A Hàng thâm quá).

“ Không tính à? Nếu như không phải là bằng hữu, anh cao ngạo như vậy sao hồi trẻ còn nói chuyện tình cảm cho tôi biết hết?”

Lục Cảnh Hàng biến sắc, khí thế bắt đầu yếu ớt: “ Đó là vì uống say.”

Cố Trữ chơi xấu: “ Dù sao cũng là nói.”

Không nói gì, Lục Cảnh Hàng lần đầu tiên hối hận, hối hận mình lúc đó uống rượu, càng hối hận là có thời gian đi uống rượu cùng Cố Trữ: “ Cậu sẽ không đem chuyện đó nói ra chứ?”

Không giải thích được: “ Vì sao anh không muốn cho cô ấy biết? Ảnh hưởng gì đến quan hệ của các anh.”

“ …” Cố Trữ không biết anh ta lo lắng cái gì, bọn họ đều là đàn ông,  danh dự của hai người giống nhau cả: “ Sao anh không muốn tôi nhúng tay vào chuyện này?”

Bày ra tư thế suy nghĩ đau khổ, Cố Trữ chậm rãi mở miệng: “ Khó có được Lục tổng cho tôi cơ hội, tôi đây sẽ làm thật tốt, cạnh tranh công bằng với anh. Thương trường tôi bại dưới tay anh, không biết kết quả chiến trường này sẽ thế nào nhỉ?”

Lục Cảnh Hàng uống tiếp 1 ngụm trà,  không đồng ý cũng không cự tuyệt. Lời đề nghị anh tuy rằng hơi vô vị, nhưng chỉ cần nắm chặt sự tình trước mắt là ổn rồi.

Radio: đài phát thanh

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi