TÔI VÀ NAM THẦN CÙNG TRƯỜNG


Bị Tiểu Nam phát hiện, Tạ Vũ giống như chột dạ mà quay đầu đi, né tránh ánh mắt của Tiểu Nam.
Anh ấp úng hỏi: “Em đến lâu chưa?”
Mỗi khi nhìn thấy Tạ Vũ, trong lòng Tiểu Nam đều không khỏi nhộn nhạo, tim đập liên tục.
Nhưng hiện tại cô lại đang cố gắng kiềm chế cảm xúc, tỏ vẻ thờ ơ với anh.
“Em đến được một lúc rồi.”
Tạ Vũ và Tiểu Nam, một người không biết nên nói gì, một người không muốn nói chuyện, cứ thế mà im lặng trong khoảng không gian khó xử.
Đúng lúc, Tần Hiểu Tuyết đứng trên sân khấu hô lên: “Tất cả đã sẵn sàng rồi, mọi người mau ngồi vào bàn, chúng ta khai tiệc thôi.”
Đứng ở trên cao có thể nhìn thấy rất rõ Tiểu Nam và Tạ Vũ đang đứng cùng nhau, Tần Hiểu Tuyết nhanh chóng đi đến gần, kéo hai người ngồi vào cùng một bàn, cười cười hết sức tự nhiên:
“Được rồi, mau ngồi vào thôi.

Tôi đói lắm rồi.”
Bữa ăn diễn ra được một nửa, bỗng từ cửa phòng truyền đến tiếng giày cao gót.
Tiểu Nam bất an nhìn về phía cửa ra vào, Tiêu Cẩn Mai chống một tay vào cánh cửa, một tay vẫy vẫy nói:
“Xin chào mọi người.


Lâu rồi không gặp.”
Tất cả những người có mặt trong phòng đều ngỡ ngàng với sự xuất hiện của Tiêu Cẩn Mai.
Những thành viên khác đều cho rằng Tạ Vũ và Tiêu Cẩn Mai đã quay lại nên rất vui vẻ chào đón vị khách không mời này, còn chu đáo lấy ghế và bát cho Tiêu Cẩn Mai.
Trước đây khi cả hai còn hẹn hò, mỗi lần câu lạc bộ tổ chức tiệc mừng Tạ Vũ đều dẫn theo Tiêu Cẩn Mai nên những người kia mới tự nhiên dẫn cô vào trong như thế.
Tạ Vũ toàn thân cứng đờ, khẽ liếc mắt nhìn Tiểu Nam.

Cô vẫn im lặng gắp thức ăn, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Một thanh niên còn nhiệt tình kéo ghế đến bên cạnh Tạ Vũ.

Đó vốn là vị trí của Tiểu Nam, nhưng giờ anh và cô lại bị ngăn cách bởi một chiếc ghế khác.
Tiêu Cẩn Mai tự nhiên ngồi xuống cạnh Tạ Vũ, tươi cười: “Tạ Vũ, em đến rồi đây.”
Tạ Vũ im lặng.

Anh chăm chú nhìn vào chiếc bát trước mặt mình, bình thản ăn thức ăn.
Hiểu Tuyết dè dặt nói: “Chị Tiêu, lâu rồi không gặp.”
Tiêu Cẩn Mai nhìn xung quanh bàn, mỉm cười nói: “Ồ, ở đây toàn người quen này.

Tiểu Nam, em cũng là thành viên của câu lạc bộ tranh biện à?”
Tiêu Cẩn Mai bất ngờ nhắc đến Tiểu Nam, khiến Tạ Vũ lập tức quay sang nhìn cô.
Cô lịch sự đáp lại: “Chị Cẩn Mai, không ngờ em lại gặp chị ở đây.”
“Chị cũng gần như là một thành viên của câu lạc bộ tranh biện đấy.

Trước giờ buổi tụ tập nào Tạ Vũ cũng đều dẫn chị theo mà.

Em là thành viên mới, không biết cũng phải thôi.”

Nhìn ánh mắt tràn đầy sự vô tội của Tiêu Cẩn Mai, Tiểu Nam chỉ gượng cười rồi lặng lẽ cúi đầu ăn tiếp.
“Tiểu Nam, mình thấy đau đầu quá, hình như là mình bị cảm rồi.

Chúng ta quay về ký túc xá đi.”
Hàn Nhiễm bỗng nhăn mặt, một tay ôm đầu, tay kia nắm kéo kéo tay áo của Tiểu Nam.
Cô hơi ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức hiểu ra ý nghĩa thâm sâu bên trong, thuận thế nói theo:
“Vậy sao? Để mình đưa cậu về.”
Tần Hiểu Tuyết dường như cũng hiểu ra ý của Hàn Nhiễm, nói:
“Nếu Hàn Nhiễm cảm thấy không khỏe thì hai đứa cứ về trước đi.

Ở đây đông người như vậy, không cần phải lo chuyện dọn dẹp đâu.”
Tiểu Nam cảm ơn Tần Hiểu Tuyết rồi đỡ Hàn Nhiễm đi ra ngoài, trước khi rời phòng cô còn không quên cúi đầu chào tạm biệt mọi người.
Vừa đóng cửa lại, Tiểu Nam nói nghiêm túc: “Ngoài hành lang này không có ai cả, cậu mau đứng thẳng dậy đi.

Nãy giờ cậu cứ dựa vào người mình làm mình phải ôm cậu, mệt chết mình rồi đây.”
Hàn Nhiễm đánh khẽ vào tay Tiểu Nam, ra vẻ giận dỗi: “Cậu còn dám chê mình nữa hả? Khi nãy mình đã giúp cậu một chuyện lớn như vậy, cậu không cảm ơn mình thì thôi, còn ở đó mà chê mình nặng nữa.”
“Được rồi, mình cảm ơn cậu.

Thỏa mãn chưa?”

“Có ai cảm ơn như cậu không? Chẳng chân thành gì cả.”
Tiểu Nam cười, nụ cười mang theo nét đượm buồn: “Mình nói thật đấy, cảm ơn cậu đã giúp mình thoát khỏi khung cảnh vừa rồi.

Thật ra cậu nói rất đúng, kẻ yếu lòng như mình thì ngay từ đầu không nên đến đây.”
Hai cô gái khoác tay nhau vừa đi đến thang máy vừa nói chuyện, không chú ý đến phía sau có ánh mắt đang dõi theo.
Tiếng giày cao gót bắt đầu vang lên khắp dãy hành lang, nhưng Tiểu Nam và Hàn Nhiễm đã sớm vào trong thang máy nên không hay biết về hành tung của người ở phía sau.
Càng gần về phía thang máy, âm thanh giày cao gót va chạm với mặt đất càng trở nên rõ rệt, tiếng bước chân từ tốn chậm rãi khiến người khác phải sợ hãi mấy phần.
Cho đến khi có tiếng nói mơ hồ vang lên ở phía sau, chủ nhân của đôi giày cao gót kia mới dừng bước.
“Đủ rồi.

Em không cần phải đi theo Tiểu Nam nữa đâu.

Có chuyện gì thì hãy nói thẳng với anh, đừng có làm phiền đến cô ấy, mà tốt nhất là đừng bao giờ đi tìm cô ấy.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi