TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Câu nói này khiến Dạ Y Viễn sững lại một lúc.

“Em hối hận rồi sao?”

Thẩm Cửu không tiếp lời, tay vẫn liên tục giãy dụa, Dạ Y Viễn đột nhiên nói: “Vậy tôi đưa em đi nhé.”

“Anh nói gì cơ?”

“Tôi đưa em rời khỏi nơi đây, rời khỏi Mạc Thành, cao chạy xa bay.

Thẩm Cửu: “...Dạ Y Viễn anh điên rồi sao? Sao anh có thể nói ra những lời như vậy chứ, dù sao tôi cũng là em dâu anh đấy!”

“Cũng chẳng phải là em dâu thật sự, hà tất phải giả bộ trước mặt tôi? Hay là em muốn dùng cái cớ này để từ chối tôi?” Dạ Y Viễn siết chặt tay cô, kéo cổ tay cô lên cao, nghiêm túc nhìn cô.

“Em nghĩ rằng, chuyện của em và cậu ta tôi không biết gì sao? Cậu ta ép em phải ký hợp đồng, sau nửa năm tự động rời khỏi nhà họ Dạ, đúng không?”

Nghe xong, Thẩm Cửu trợn mắt kinh ngạc, chuyện này vốn là bí mật giữa cô và Dạ Âu Thần, ngoài Lang An và dì Tống Thiến, cô cũng chỉ nói cho Hàn Mai Linh biết, những người khác không thể nào biết được.

Sao anh ta lại biết được chứ?

“Có phải em rất hiếu kỳ tại sao tôi lại biết chuyện này đúng không?” Đôi mắt và vẻ mặt ôn nhu của Dạ Y Viễn lộ ra vẻ nghiêm nghị, giọng nói hơi trầm xuống một chút: “Thực ra nghĩ một chút em sẽ hiểu thôi, tại sao tôi lại biết chuyện hai người ly hôn, đơn giản là Âu Thần không có ý gì với em cả, nóng lòng muốn ly hôn với em.”

“Đừng nói nữa.” Thầm Kiểu ngắt lời anh ta, cắn môi dưới, nói: “Anh cả, tôi đã nói với anh từ lâu rồi, cứ cho là Âu Thần không thích tôi, tôi cũng không thích anh. 900 triệu tôi nợ anh, tôi sẽ nhanh chóng tìm cách trả lại cho anh, mong anh từ nay về sau đừng nói những lời kỳ lạ trước mặt tôi nữa. Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ xem như nó chưa từng xảy ra, anh đi đi.”

Nói xong, Thẩm Cửu liền quay người rời đi.

Không biết có phải do Dạ Y Viễn bị những lời nói của cô kích động hay bị cô dồn ép đến đỉnh điểm, anh ta dùng bàn tay to lớn giữ chặt cô lại, cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đang dần tiến gần của anh, Thẩm Cửu hoảng sợ quay đi trước khi môi anh kịp chạm vào môi cô, và thế là đôi môi nhỏ nhắn của Dạ Y Viễn chạm vào má cô.

Dạ Y Viễn cũng không vì vậy mà từ bỏ mà ngược lại đã xuất hiện suy nghĩ muốn khắc chế sự trốn tránh của cô, một tay nắm lấy cằm cô, dường như đang muốn hôn cô.

Thẩm Cửu vừa nói thầm vừa trốn tránh. Đây đang trên đường phố, người người đi lại, nhưng không có ai đi tới.

Suy cho cùng thì vừa rồi hai người họ đứng đó nói chuyện một lúc lâu, hơn nữa Dạ Y Viễn dáng người cao ráo, ngoại hình tuấn tú, nhìn thế nào cũng thấy tướng mạo anh tuấn, không ai tin anh ta lại cưỡng hôn một người phụ nữ.

“Dạ Y Viễn!”

Khi khóe môi bị Dạ Y Viễn hôn, Thẩm Cửu tức giận đến mức không chịu được, cô giơ tay tát vào mặt Dạ Y Viễn.

Bốp

Cô gần như dồn hết sức vào cái tát của mình, trút hết sự xấu hổ và tức giận khi bị cưỡng hôn trên phố, Dạ Y Viễn cũng đau đớn, khuôn mặt bị tát lệch sang một bên.

Nhanh chóng, bàn tay năm ngón in hằn trên khuôn mặt tuấn tú của anh.

“Đánh tôi sao?” Một vệt máu trào ra từ khóe miệng Dạ Y Viễn, anh nhìn đôi mắt phải chịu tổn thương của Thẩm Cửu, một lúc sau lộ ra nụ cười đau khổ: “Chắc tôi khiến em ghét tôi lắm, đúng không?”

Nhìn khóe miệng anh chảy máu, trong lòng Thẩm Cửu có chút không chịu nổi, cô hé môi, cuối cùng thu tay lại.

“Tôi không cố ý, là do anh quá đáng thôi!”

“Quá đáng sao?” Dạ Y Viễn cười nhẹ: “Tôi đối xử thật lòng với em, còn em lại bỏ rơi tôi giống như vứt bỏ đôi giày rách nát, Âu Thần thì sao? Cậu ta đối xử với em như vậy, em vẫn đối xử chân thành với cậu ta, Thẩm Cửu, em nói xem có phải em rất ngốc không?”

“Tôi có ngốc cũng không phải việc của anh!” Thẩm Cửu hất tay anh ta ra: “Sau này anh còn như vậy nữa tôi sẽ không khách sáo với anh nữa đâu.”

Nói xong, cô đi đôi giày cao gót chạy mất, để lại Dạ Y Viễn một mình đứng đó, nhìn theo bóng lưng cô.

Ánh mắt của anh vẫn dõi theo cô đến khi bóng cô khuất dần ở góc phố, đứng đó được một lúc, một cô gái đứng bên cạnh anh, rụt rè nhìn anh: “Anh không sao chứ?”

Sau đó cô đưa khăn tay cho anh, nhìn chằm chằm vào khóe miệng anh: “Khóe miệng anh vẫn đang chảy máu kìa.”

Dạ Y Viễn dừng lại một lúc, anh không cầm chiếc khăn tay của cô ta mà đưa tay lên lau khóe miệng, một lúc sau anh liếm môi, có vị mặn chát.

Nỗi chua xót trong ánh mắt anh đậm hơn vài phần, không ngờ trông cô có vẻ yếu đuối nhưng ra tay khá nặng.

“Cái này, anh gì ơi…khăn tay này!” Cô gái lại một lần nữa lấy hết can đảm đưa khăn tay cho anh.

Dạ Y Viễn bình thường nhìn ôn nhu như ngọc, nhưng trong lòng thực ra rất lạnh lùng, anh liếc nhìn cô gái, ánh mắt lộ rõ sự xa cách: “Cảm ơn, không cần.”

Cô gái ngay lập tức đỏ mặt, khung cảnh bị từ chối khiến cô ta thấy xấu hổ, cô ta nắm chặt khăn trong tay, lắp bắp nói: “Được, xin lỗi, tôi cũng chỉ là quan tâm anh mà thôi, nếu anh không cần, vậy tôi đi đây.”

Dạ Y Viễn không thèm để ý tới cô, chỉ thản nhiên liếc cô một cái, sau đó thu ánh mắt lại, đi theo hướng mà Thẩm Cửu vừa rời đi.

Không biết cô gái ngốc nghếch đó có thể thuận lợi trở về nhà họ Dạ không, dù sao thì tâm trạng hôm nay của cô cũng không thoải mái, cho nên anh vẫn phải theo dõi xem sao.

Cô gái kia nhìn thấy anh không thèm quay đầu lại nhìn mình, hai mắt đỏ bừng lên: “Anh, anh vẫn muốn đi tìm cô ấy sao?”

Dạ Y Viễn cau mày dừng bước: “Cô còn chuyện gì sao?”

“Không, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh...có vẻ như cô ấy không thích anh, anh…nếu như anh vẫn cố chấp đi tìm cô ấy, có thể sẽ khiến cô ấy ghét anh hơn đấy.”

Nghe xong, sự không vui trong ánh mắt Dạ Y Viễn càng lộ rõ, một lúc sau, anh cười nhạt: “Cô gái, đây là chuyện của tôi, có liên quan gì đến cô chứ?”

Người phụ nữ đó không dám nói thêm câu gì, đến lúc này…cô ta trừng mắt nhìn Dạ Y Viễn, sau đó xoay người chạy mất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi