TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

“Không muốn nghe”

Cô cảm thấy bản thân mình bây giờ không còn gì để nói với Dạ Âu Thần.

Chuông điện thoại vang lên một hồi rồi dừng, sau đó lại vang lên.

Tiểu Nhan trừng mắt lên, thay cô đưa ra quyết định: “Bất luận thế nào nhưng anh ta đã chủ động gọi tới là có chuyện muốn nói với cậu, cậu cũng nên cho anh ta một cơ hội chứ? Nhỡ đâu đến lúc nào đó lại hiểu lầm người ta, cậu lại liên tục phớt lờ như vậy, không cho người khác cơ hội giải thích sao?”

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan lập tức đứng dậy trả lời điện thoại dưới ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Cửu.

“Cậu Dạ. Tôi là Tiểu Nhan”

Thẩm Cửu mở to mắt nhìn cô, một lúc sau mới phản ứng lại, đứng dậy định giật lấy điện thoại của Tiểu Nhan.

Thế nhưng, Tiểu Nhan nhanh trí chạy nhanh ra khỏi phòng, Thẩm Cửu thật sự không thể nghe thấy họ nói chuyện gì, cô chỉ nghe thấy một vài tiếng mảnh vụn, một lúc sau Tiểu Nhan quay về, trả lại điện thoại cho cô.

"Chờ một lát, chút nữa Dạ Âu Thần tới đây đón cậu."

“Cậu bảo anh ta qua đây à?” Thẩm Cửu nhíu mày, trong lòng chợt nghĩ ra điều gì đó, cô lập tức quay lại với lấy chiếc túi, rồi bước đi.

"Này, cậu làm cái gì vậy? Là Dạ Âu Thần nói sẽ tới đón cậu, cho nên hỏi tớ địa chỉ nhà ở đâu?"

“Tớ không muốn gặp anh ta.”

“Tớ nói với anh ấy rằng cậu bị thương, nghe vậy anh ấy thật sự rất lo lắng. Cửu, tớ nghĩ cậu nên cho anh ấy một cơ hội để giải thích!” Tiểu Nhan nói vào vai cô, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Thẩm Cửu ngây người nhìn Tiểu Nhan, một lúc sau vẫn không nói được lời nào.

Cuối cùng, cô đợi ở nhà Tiểu Nhan khoảng hơn mười phút, có người bấm chuông cửa, Tiểu Nhan chạy ra mở cửa, Thẩm Cửu đang ngồi trong phòng khách nghe thấy giọng nói của Lang An: “Xin lỗi, đã làm phiền cô rồi.”

Sau đó là tiếng bánh xe lăn, Thẩm Cửu có thể cảm thấy Dạ Âu Thần đang đi vào mà không cần ngẩng đầu lên.

Đến liếc mắt nhìn cô cũng không muốn nhìn Dạ Âu Thần, cúi đầu ngồi một góc.

Có lẽ vì cô đã khóc đến đỏ cả mắt nên không dám gặp anh.

“Bị thương ở đâu?” Dạ Âu Thần nhìn thấy cô ngồi ở đó anh liền đi tới, thậm chí còn không ngẩng đầu lên nhìn, anh nhíu mày, không kiềm chế được bản thân mà hỏi.

Thẩm Cửu không muốn nói, cũng không muốn ngẩng đầu nhìn anh.

Tiểu Nhan và Lang An đứng ở ngoài hành lang, để lại tất cả không gian cho bọn họ, Tiểu Nhan nhún vai quay ra nhìn Lang An.

Lang An càng ngày càng ngưỡng mộ Tiểu Nhan, cô gái này thật biết cách tiến lui, rất thích hợp làm chị em tốt của Thẩm Cửu!

“Tôi đang nói chuyện với cô đấy.”

Khi nghe thấy giọng nói mang theo sự tức giận của người đàn ông đó, Thẩm Cửu mới bừng tỉnh ra rằng Dạ Âu Thần vừa tới gần cô.

Trong khoảng khắc, Thẩm Cửu vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh.

Cũng lúc này, Thẩm Cửu mới nhận ra rằng, mặc dù hai chân của Dạ Âu Thần đã bình phục, anh ta không còn ngồi trên xe lăn nữa, nhưng dù sao anh ta cũng là đàn ông, lại có vóc dáng cao lớn. Lúc này anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt anh đen như màn đêm sâu thẳm.

Nhưng, khi nhìn đôi mắt đỏ hoe vì khóc quá nhiều, ngay lập tức thái độ Dạ Âu Thần thay đổi, anh đưa tay lên nâng cằm cô và nói: “Cô khóc sao?”

Từng cử chỉ trên đôi bàn tay to lớn của anh không nặng cũng không không nhẹ, Thẩm Cửu bị anh ta làm đau đến mức hét lên trong vô thức. Dạ Âu Thần cau mày, anh lập tức dừng lại, vòng tay qua eo ôm cô vào lòng.

“Á, anh định làm gì?” Thẩm Cửu thốt lên, khi cô nhận ra điều đó thì cô đã nằm gọn trong vòng tay của Dạ Âu Thần rồi.

Nghĩ đến việc Tiểu Nhan vẫn đang đứng nhìn mình, cô ngượng ngùng xấu hổ đẩy anh ra để tìm cách đứng dậy, nhưng Dạ Âu Thần nhanh chóng kịp giữ chặt tay cô, một tay đẩy bánh xe, anh nói: “Theo tôi về nhà”

Thấy vậy, Tiểu Nhan và Lang An nhanh chóng đứng sang một bên để nhường đường cho hai người.

Thẩm Cửu vẫn một mực vùng vẫy, nhưng dù sao sức lực của cô cũng không thể khỏe hơn Dạ Âu Thần, đành miễn cưỡng bị anh kéo đi. Mặc dù anh ngồi trên xe lăn nhưng dường như anh không nhận ra điều đó chút nào, nói ôm là ôm cô.

Tiểu Nhan giục Lang An: “Anh mau đi theo họ đi”

“Cảm ơn.” Lang An nói xong, nhanh chóng đi theo họ.

Sau khi trở về nhà họ Dạ, Thẩm Cửu vừa bước ra khỏi xe liền thoát ra khỏi vòng tay của Dạ Âu Thần, cô nói rằng mình có thể tự đi được, cô mau chóng bước nhanh lên lầu về phòng của mình. Dạ Âu Thần cảm thấy thái độ của cô hôm nay rất lạ, hơn nữa thấy đôi mắt đỏ hoe của cô ban nãy khiến tim anh vô cùng xót xa.

Nghĩ đến đôi bông tai hôm nay mình đích thân đi chọn, Dạ Âu Thần tiện tay mở chiếc hộp nhỏ trong túi ra, hiện ra trước mắt là đôi bông tai chói lóa.

Lang An nghĩ một hồi, cuối cũng cùng mạnh dạn lại gần Dạ Âu Thần nói: “Cậu Dạ, xem ra tâm trạng của mợ hai hôm nay không được tốt, hay là cậu chủ...”

“Câm miệng” Dạ Âu Thần vẻ mặt trầm mặc thốt lên một tiếng lành lùng nói tiếp: “Tôi tự biết phải làm gì.”

"Nhưng mà Cậu Dạ... Nếu cậu không hành động kịp thời thì tôi e rằng mợ chủ sẽ bỏ chạy mất, cậu chủ sẽ hối hận không kip đấy."

Dạ Âu Thần: “…”

“Giấy không thể bọc được lửa. Sớm muộn gì mợ chủ cũng sẽ biết điều đó. Hàn Mai Linh là chị em tốt của cô ấy. Mặc dù bình thường mợ chủ có vẻ ngoài trầm lặng, nhưng tính cách của cô ấy cậu Dạ lại rõ hơn ai hết.Tôi đoán cô ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua tất cả những điều này.”

Vừa dứt lời, ánh mắt như dao của Dạ Âu Thần liếc về phía anh ta, Lang An sợ hãi tới mức nhắm mắt lại, nhanh chóng quay đầu nhìn sang chỗ khác, như thể ban nãy anh không nói gì.

Dạ Âu Thần đuổi theo Thẩm Cửu vào trong phòng.

Khi bước vào phòng, cả hai đã ở trong cùng một không gian. Căn phòng dường như bị thu hẹp lại vì sự xâm nhập của Dạ Âu Thần. Hơi thở của anh tràn ngập khắp nơi. Thẩm Cửu quay lưng về phía anh, cố gắng phớt lờ anh. Nhưng Dạ Âu Thần không định để cô ấy đi, giọng nói của anh vang lên sau lưng cô.

“Cô bị thương ở đâu? Để tôi xem?”

Giọng điệu của anh dịu dàng đến lạ thường, như thể anh đang thận trọng dỗ dành cô khi anh làm sai điều gì đó.

Nghĩ đến chuyện giữa anh và Hàn Mai Linh, Thẩm Cửu không khỏi buồn bực, cắn chặt môi dưới nhất định không trả lời anh.

Âu Dạ Thần đi lấy thuốc mỡ, sau đó đem quần áo ngủ cho cô: “Bây giờ cởi bộ quần áo này ra, tôi thoa thuốc cho cô, rồi thay bộ quần áo này vào.”

Anh đưa quần áo cho cô, Thẩm Cửu vẫn ngồi im lặng, không đưa tay ra lấy, vẫn im lặng ngồi đó.

Nếu là ngày thường, Dạ Âu Thần sẽ tức điên lên nếu bị cô lờ đi như vậy, nhưng Thẩm Cửu gần đây rất khác, nhất là khi cô ngồi đó với đôi mắt đỏ hoe, giống như cô dâu nhỏ bị bắt nạt vậy, điều này khiến anh đau đớn không thể nói nên lời.

Vì vậy, Dạ Âu Thần đặt bộ đồ ngủ bên cạnh cô và ghé vào tai cô thì thầm nhẹ nhàng nói: “Trước tiên để tôi bôi thuốc nhé?”

Cô vẫn phớt lờ anh.

Dạ Âu Thần ghi nhớ từng lời nói của Lang An, anh trầm mặc một lát liền vươn tay lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho cô.

“Tặng cô này, đừng tùy hứng như vậy nữa nhé?”

Thẩm Cửu cúi đầu xuống, trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, hình dáng chiếc hộp nhỏ rất quen thuộc, rất giống với những gì cô từng thấy, nhưng chắc chắn không giống nhau.

Thẩm Cửu cuối cùng cử động, cô từ từ đưa tay ra nhận lấy chiếc hộp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi