TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Con người của Hàn Đông cao thâm khó lường, người bình thường căn bản đoán không ra suy nghĩ của anh ta.

Ngay cả Tô Cửu đi theo anh ta một khoảng thời gian dài như vậy mà cũng không đoán ra được tâm tư của anh ta, chứ đừng nói chi là Thẩm Cửu chỉ vừa mới tiếp xúc.

Chỉ là suy nghĩ của hai người khác biệt nhau.

Thẩm Cửu không suy nghĩ đến mức độ sâu sắc như vậy, chỉ là dùng lòng của mình để cảm nhận, Hàn Đông đối với cô mà nói hoàn toàn chính xác giống như là một người anh trong nhà.

Bản thân cô cũng cảm thấy rất kỳ quái, dù sao thì… Chưa từng có người đàn ông nào mang đến cho cô loại cảm giác như vậy.

Thế nhưng mà Hàn Đông lại có thể? Sau đó cô lại trốn tránh bằng cách an ủi mình chắc có lẽ là do nguyên nhân anh ta là anh cả của Hàn Mai Linh.

Nghĩ đến đây Thẩm Cửu liền cảm thấy yên tâm, sau đó nhẹ giọng trả lời câu hỏi của Hàn Đông.

“Trong nhà của tôi còn có ba mẹ cùng với một đứa em gái.”

Thế mà còn có một đứa em gái nữa? Đôi môi mỏng của Hàn Đông khẽ mấp máy: “Từ nhỏ em đã sống cùng với bọn họ rồi à?”

Nghe nói như vậy, Thẩm Cửu giật mình, một lát sau mới gật đầu nói: “Đương nhiên rồi.”

Hàn Đông rơi vào trầm tư, lúc đó tư liệu mà Tô Cửu điều tra được cũng là như thế này, từ nhỏ cô đã sống cùng với ba mẹ, bao gồm cả lúc cô bị bọn buôn người bắt đi cũng chưa từng thay đổi người.

Nhưng mà… Rốt cuộc là nơi nào đã xảy ra vấn đề?

Nếu như cô thật sự là con gái nhà họ Thẩm, vậy tại sao trên người của Thẩm Cửu lại có thể có khí chất của cô ấy, tại sao lúc hai người yên tĩnh lại giống nhau như vậy?

Chẳng lẽ nói trên đời này có chuyện hai người không có quan hệ máu mủ với nhau mà lại có hình dáng và biểu hiện giống nhau như đúc?

Hàn Đông im lặng, lông mày nhíu chặt lại, rõ ràng là đang suy nghĩ chuyện quan trọng gì đó.

Trong xe lại trở nên yên tĩnh một lần nữa, Thẩm Cửu khoác lên mình chiếc áo vest rồi không nói gì nữa.

Một đoạn đường không biết vượt qua bao nhiêu ánh đèn nê ông, không biết có bao nhiêu tòa cao tầng xuất hiện, cho đến lúc Thẩm Cửu kịp phản ứng lại thế mà xe đã đứng ở một nơi cách nhà họ Dạ không xa.

“Cô Thẩm, vì để tránh miệng đời cho nên cũng chỉ có thể đưa cô đến đây được thôi.” Tô Cửu quay đầu lại từ phía trước, mỉm cười nói với cô.

Thẩm Cửu nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, là con đường quen thuộc, cô vô cùng biết ơn nhìn Tô Cửu, trước khi đẩy cửa bước xuống xe thì cởi chiếc áo vest trên người mình ra đưa cho Hàn Đông: “Anh Hàn, hôm nay cảm ơn anh, tôi đi trước nha, hôm nào đó nếu như có cơ hội thì mời anh ăn cơm.”

Nghe thấy cô nói muốn mời mình dùng cơm, biểu cảm trên mặt của Hàn Đông khẽ động, gật đầu: “Hai ngày nữa tôi có thời gian rảnh.”

Động tác của Thẩm Cửu dừng lại, một lát sau cô mỉm cười nói: “Được rồi, vậy qua mấy ngày nữa tôi sẽ liên lạc lại với anh Hàn.”

Sau khi Thẩm Cửu đi rồi Tô Cửu nhịn không được mà lên tiếng nói: “Anh Hàn, anh như thế này có phải là quá trực tiếp rồi không?”

Nghe nói như vậy, Hàn Đông nhíu mày quét nhìn Tô Cửu: “Trực tiếp chỗ nào?”

Tô Cửu lúng túng kéo kéo khóe miệng, lắc đầu: “Không có gì, anh Hàn tự có suy nghĩ của riêng mình, chỉ có điều là anh Hàn à, tôi có một việc vẫn không hiểu rõ.”

Sau khi nói xong, Tô Cửu thuận tiện để tài xế quay đầu xe.

Ánh mắt của Hàn Đông vẫn còn rơi trên bóng lưng tinh tế đã đi xa, ánh mắt bình tĩnh: “Thái độ của tôi đối với cô ấy làm cho cô có nghi vấn à?”

Tô Cửu gật đầu.

“Đúng vậy, tôi đã đi theo anh Hàn nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh Hàn… Đối xử với một cô gái… Như thế này, nhưng mà trong mắt của anh Hàn lại… Cho nên tôi cảm thấy rất mông lung.”

“Không cần phải mông lung đâu.” Ánh mắt của Hàn Đông không hề gợn sóng một chút nào: “Chuyện này không có liên quan gì đến cô.”

Anh đã nói như vậy rồi, nếu như Tô Cửu còn hỏi nữa thì đó chính là không biết điều. Nghĩ đến đây, Tô Cửu nhẹ giọng nở nụ cười, gật đầu nói: “Vâng, anh Hàn nói không liên quan vậy thì không liên quan.”

Đôi mắt đen của mùa Hàn Đông cụp xuống, một lát sau hình như là anh ta nghĩ đến cái gì đó, đưa ra yêu cầu: “Cô đi thăm dò tài liệu của tất cả những người nhà họ Thẩm, bao gồm cả quá khứ.”

Nghe nói như vậy, trong lòng của Tô Cửu giật mình: “Anh Hàn muốn điều tra tư liệu của tất cả những người nhà họ Thẩm?”

“Trước tiên cô cứ đi điều tra chuyện này đi, tra ra được bất cứ manh mối gì thì đều phải thông báo lại cho tôi, bất cứ lúc nào cũng đều không cho lọt mất.”

“… Vâng, tôi đã biết rồi.” Mặc dù là trong lòng của Tô Cửu cảm thấy kinh ngạc, nhưng mà đối với mệnh lệnh của Hàn Đông cô ta không có phạm vi, hơn nữa cũng không có khả năng chất vấn, cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Thừa dịp lúc tài xế quay đầu xe, Tô Cửu ngước mắt lên nhìn bóng dáng mảnh mai đang đi một mình trên con đường ở bên ngoài cửa sổ xe, mái tóc dài đung đưa theo làn gió mát, thân thể gầy yếu lung lay như sắp đổ, dường như là một giây sau sẽ bị gió trực tiếp thổi bay đi.



Một mình Thẩm Cửu bước đi trên con đường trở về nhà họ Dạ.

Đoạn đường đi về nhà họ Dạ gần như là không có hộ gia đình, bởi vì khu vực gần đó đều thuộc về nhà họ Dạ, toàn bộ đều được xây dựng thành khu vực cảnh quan cây cỏ, đèn đường dọc theo cả lối đi, ánh đèn ấm áp rơi ở trên người của Thẩm Cửu, mỗi một bước chân của cô đều rất chậm.

Con đường phía trước vẫn còn dài, Thẩm Cửu bỗng nhiên dừng bước chân lại nhìn ra phía trước rồi tự nhiên lại mê man.

Con đường này đâu phải là con đường về nhà đâu nhỉ?

Nhưng mà đường về nhà của cô ở đâu chứ? Chính cô cũng không biết.

Đằng sau có âm thanh của xe truyền đến, Thẩm Cửu cũng không quay đầu lại, cuối cùng chiếc xe kia dừng lại bên cạnh của cô, sau đó giọng nói quen thuộc vang lên: “ Đứng đây làm gì vậy?”

Nghe thấy âm thanh này, bả vai Thẩm Cửu co rúm lại một chút, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước.

Đây là giọng nói của Dạ Âu Thần, cô không nghe nhầm.

Tại sao anh ta lại ở chỗ này?

“Đứng lại!” Dạ Âu Thần trách móc một câu, nhưng mà Thẩm Cửu không nghe lời của anh và vẫn đi lên phía trước như cũ.

“Nhất định phải để tôi bước xuống xe đi cùng với em à?”

Lúc này bước chân của Thẩm Cửu mới dừng lại, sau đó cô quay đầu lại nhìn Dạ Âu Thần.

Anh đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.

“Lên xe.”

Thẩm Cửu vẫn đứng bất động tại chỗ, cuối cùng vẫn không bước lên xe.

Đôi mắt của Dạ Âu Thần trong đêm tối nguy hiểm giống như là một con dã thú, cứ ngồi ở trong xe nhìn chằm chằm vào cô.

Hai người giằng co như thế này được một lúc, ai biết được Dạ Âu Thần lại lên tiếng nói: “Mở cửa.”

Lang An ngồi ở phía trước nghe thấy mệnh lệnh của anh thì mở cửa xe ra thay cho anh, sau đó mới hỏi: “Anh Dạ muốn xuống xe à, nhưng mà…”

“Cũng không bao xa, cậu đi về trước đi.”

Một mình Dạ Âu Thần đẩy xe lăn ra khỏi xe, sau đó lạnh giọng dặn dò.

Lúc này Lang An mới gật gật đầu.

Sau khi xe chạy đi, dưới ánh đèn đường hiu quạnh lại có thêm một người.

Dạ Âu Thần ngồi trên xe lăn, vị trí đúng lúc gần với cô.

“Muốn đi, tôi cũng có thể đi cùng em.” Giọng nói của anh lạnh lùng, ngữ khí có chút kỳ quái. Lúc nãy Dạ Âu Thần vốn dĩ muốn cưỡng chế kêu cô lên xe, nhưng mà lại nhớ đến những lời nói hồi chiều này Lang An nói với anh.

Có lẽ đây chính là một cơ hội để anh thay đổi.

Vì người phụ nữ này, anh quả nhiên lại phá vỡ các nguyên tắc của mình hết lần này đến lần khác.

Thẩm Cửu nhìn Dạ Âu Thần đang ngồi trên xe lăn, mặc dù là ánh mắt của anh rất lạnh lùng, nhưng mà lời nói ra lại làm cô phải sửng sốt, sau đó cô lại trả lời một câu: “Ai cần anh đi cùng với tôi hả, tự tôi có thể đi được.”

Nói xong, Thẩm Cửu xoay người rời đi.

Dạ Âu Thần không vui, giọng nói lạnh lùng: “Đến đây đẩy tôi.”

“Dựa vào cái gì?”

Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng: “Chỉ dựa vào việc tôi vì em mà xuống xe, người phụ nữ ngu ngốc!”

Người phụ nữ ngu ngốc?

Đây là lần đầu tiên Dạ Âu Thần mắng cô như thế này, Thẩm Cửu lập tức giận đến nỗi mặt đỏ lên, trước đó nói chuyện ác mồm ác miệng với cô vẫn còn chưa đủ, bây giờ còn thêm cả người phụ nữ ngu ngốc.

Thẩm Cửu tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Tự anh có tay, tự mình đẩy đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi