TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

“Hội nghị tiếp tục.”

Hàn Minh Thư lạnh lùng vứt xuống một câu, sau đó ánh mắt lần nữa nhìn vào tập tài liệu.

Thời gian của cuộc họp này vẫn chưa kết thúc, vậy nên Trương Ngọc đợi bên ngoài hơn một giờ đồng hồ, chờ đến khi cửa phòng họp mở ra, Trương Ngọc mới khẩn trương nhìn vào bên trong.

Kết quả, vừa ngẩng đầu lên liền thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Tranh đi ra, không hề liếc mắt vượt qua cô ta.

Bờ môi Trương Ngọc giật giật, muốn hỏi gì đó nhưng nhìn thấy dáng vẻ đi qua nhưng không coi ai ra gì của anh ta nên đành phải nhịn xúc động này xuống.

“Lâm Tranh, chờ em một chút.” Tần Ca nhanh chân đuổi theo phía sau Lâm Tranh.

Thi Hân đi ra từ phía sau, cô ta nhìn thấy bóng dáng hai người rời đi, cũng tiến về phía trước, nhưng ống tay áo lại bị người khác kéo lại.

“Hân, tình hình bên trong thế nào? Mọi người đang nói gì vậy? Cuộc họp trong công ty mới thường diễn ra trong thời gian lâu như vậy sao?”

Thi Hân là người rất dễ nói chuyện, nhìn cũng rất dịu dàng, hơn nữa cô ta cũng không đứng loạn, nên Trương Ngọc cảm thấy mình hỏi cô ta là tốt nhất.

Quả nhiên, Thi Hân cũng không ghét bỏ cô ta, chỉ khẽ nói: “Chính là vì công ty mới, nên mới cần họp để bàn về một số hạng mục cần chú ý trong công việc, còn phải thảo luận về nó. Công ty mới cần phát triển, Trương Ngọc, tôi cảm thấy tất cả mọi người chúng ta cần phải cho cấp trên một chút thời gian, đừng quá hà khắc!”

Nghe vậy, Trương Ngọc bất mãn nói: “Tôi hà khắc chỗ nào, tôi cũng không làm gì, cô cũng nhìn thấy, tôi vừa mới đi vào cô ta đã đuổi tôi ra, đây là việc của một cấp trên nên làm sao?”

Loading...

“Vậy còn cô thì sao?” Thi Hân thở dài, hỏi ngược lại: “Cấp trên thông báo chúng ta đến họp, cô là cấp dưới, tại sao lại không đến?”

“Tôi…” Trương Ngọc lập tức bị nói đến mức á khẩu không trả lời được.

Thi Hân lại vỗ vỗ bờ vai của cô ta, nói khẽ: “Chuyện này vốn là lỗi của cô. Ngày hôm đó cô cũng đã nghe thấy, nếu không muốn ở lại đây thì có thể rời khỏi công ty, tôi cảm thấy cô ấy nói không sai, con người không nên làm trái với lòng mình là tốt nhất!”

Nói xong, Thi Hân cười cười, sau đó sải rộng bước chân đi về phía trước.

Nghe cô ta nói vậy, Trương Ngọc đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay người nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô ta, giọng nói lạnh lùng: “Cô nóng lòng muốn nói những lời này với tôi, là muốn gạt bỏ người bên cạnh cô sao? Cô muốn tất cả mọi người rời đi, sau đó một mình cô ở lại độc chiếm, có đúng không?”

Nghe vậy, Thi Hân hơi dừng bước chân lại, sau đó cô ta quay đầu, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Trương Ngọc.

“Nếu cô đã nghĩ như vậy thì cứ coi là vậy đi, tôi còn có việc, đi trước đây!”

Sau khi Thi Hân rời đi, trong lòng Trương Ngọc cũng rất không thoải mái, một quyền này giống như đánh vào bông gòn vậy. Nhưng cô ta lại cảm thấy mặc dù Thi Hân mang theo bộ mặt tươi cười hiền lành, mang dáng vẻ nói chuyện vì người khác, dáng vẻ dối trá này khiến cô ta nhìn liền thấy thật sự buồn nôn.

Sau khi người trong phòng họp lần lượt rời đi, Hàn Minh Thư vẫn ngồi ở nguyên vị trí cũ sửa sang lại tài liệu trong cuộc họp, đột nhiên cô cảm thấy một ánh mắt nóng rực rơi vào khuôn mặt mình.

Hàn Minh Thư mấp máy môi, ngước mắt nhìn về phía người kia.

“Còn có việc gì sao?”

Giọng nói của cô quá mức lạnh lẽo, giống như khối băng.

Nghe đã cảm thấy lạnh.

Lý Tuấn Phong bất giác ôm lấy cánh tay mình, rụt rụt bả vai: “Thật là một người đẹp băng giá nha, sao lại lạnh như vậy? Người đẹp, buổi tối có muốn cùng nhau ăn cơm không?”

Hàn Minh Thư nhíu đôi mi thanh tú, không vui nhìn chằm chằm về phía anh ta.

Cũng không biết vì sao, rõ ràng chỉ là một người phụ nữ, nhưng khí tức trên người lại rất mạnh, Lý Tuấn Phong phát hiện ra rằng mình bị dồn ép đến mức có chút không gánh được, anh ta bất đắc dĩ giật giật khóe môi nói: “Chẳng qua là tôi muốn mời sếp một bữa cơm tối mà thôi!”

“Cám ơn, không cần.” Hàn Minh Thư cúi đầu xuống lần nữa, ánh mắt nhìn vào tài liệu, sau đó cô giở một trang, Tiểu Nhan lại đến gần nói với cô điều gì đó, Hàn Minh Thư lại gật đầu một cái.

Lý Tuấn Phong nhìn Hàn Minh Thư như vậy, cảm thấy rất động tâm.

Sau đó lại cảm thấy rất đáng tiếc, người đẹp như vậy mà lại bị Hàn Đông nuôi nhốt, haizz!

Tuy nhiên, một người có thể được Hàn Đông nhìn bằng ánh mắt khác như vậy, có lẽ sẽ không coi trọng một người như Lý Tuấn Phong.

Nghĩ tới đây, Lý Tuấn Phong cũng không tiếp tục cảm thấy chán nản nữa, anh ta đứng dậy thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài.

Chờ đến khi anh ta rời đi, Tiểu Nhan nhịn không được nói: “Lý Tuấn Phong này thật sự bản tính không thay đổi, ngay cả cấp trên của mình cũng muốn nhúng chàm sao? Thật sự thật không biết xấu hổ! Nghe nói trước anh ta theo đuổi các cô gái bằng nhiều cách, chỉ cần là người đẹp thì sẽ không buông tha, không ngờ đến ngay cả cậu…”

“Được rồi, mặc kệ anh ta.” Hàn Minh Thư khẽ nói.

“Anh trai cậu cũng thật là, nhiều người ưu tú như vậy, cần gì phải tuyển loại người này?”

“Anh ấy…” Hàn Minh Thư dừng lại một chút, sau đó ánh mắt có chút thâm trầm, nói: “Anh ấy chọn người hẳn có cách nghĩ riêng của mình. Cho dù trước mắt không phải người này thì cũng còn có người khác, tóm lại… Dù là hạng người nào, chúng ta cũng cần phải thích ứng cho qua khoảng thời gian này. Hôm nay cậu vất vả rồi, Tiểu Nhan cậu tan tầm sớm một chút, trở về nghỉ ngơi đi!”

Nghe vậy, Tiểu Nhan dùng sức lắc đầu: “Quên đi, giờ làm việc của mọi người đều như vậy, nếu tớ về sớm nói không chừng bọn họ sẽ lại nói những lời lung tung gì đó phía sau lưng!”

Hai người lại thảo luận trong phòng họp một lúc lâu, sau đó mới cùng nhau đứng dậy ra khỏi phòng họp.

Lúc ra khỏi phòng họp, lại phát hiện Trương Ngọc còn đứng ở nguyên ở đó chờ đợi.

Nhìn thấy hai người đi ra, Trương Ngọc ấp úng một lúc lâu.

Tiểu Nhan lên tiếng trước: “Cô còn có chuyện gì vậy?”

“Tôi…” Trương Ngọc nhìn Hàn Minh Thư một chút, phát hiện trên mặt cô đều là sự lãnh đạm, đành phải giải thích nói: “Kỳ thật vừa rồi tôi không phải cố ý xông vào phòng họp, mà là thật sự xảy ra chuyện. Hơn nữa tôi cũng không phải cố ý không tham gia cuộc họp, mà là Hoa cô ấy đột nhiên bị ốm, vậy nên tôi và Vương An ở lại văn phòng chăm sóc cô ấy!”

Tiểu Nhan: “…”

Hàn Minh Thư: “Ừm.”

Hả? Trương Ngọc hơi ngạc nhiên, ừm là có ý gì?

“Những lời tôi nói đều là sự thật, vừa rồi Hoa bị ngất, Vương An đã đưa cô ấy đến bệnh viện.”

Tiểu Nhan hơi mất kiên nhẫn, mở miệng nói: “Chúng tôi biết rồi, cô trở về đi!”

Trương Ngọc không biết làm thế nào: “Cứ như vậy sao?”

Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan không nói lời nào, Trương Ngọc suýt chút nữa tức giận đến mức bật cười: “Cô thật sự là người phụ nữ không tim không phổi, tình huống thế này mà cô cũng không quan tâm một câu, chẳng lẽ cô không lo Hoa xảy ra chuyện sao?”

Đối mặt với lời buộc tội lớn tiếng của Trương Ngọc, lúc này rốt cuộc cánh môi hồng của Hàn Minh Thư cũng giật giật, sau đó nhẹ giọng nói: “Nếu cô ta thật sự nghiêm trọng như vậy, tại sao cô còn ở đây?”

“Đúng vậy, không phải cô và Vương An cùng nhau chăm sóc cô ta sao? Cô không đi chăm sóc cô ta, còn đứng ngốc ở cửa phòng họp làm gì?”

Trương Ngọc: “… Tôi…”

Cô ta cắn môi dưới, trên thực tế không phải vì Hoa khó chịu nên cô ta mới ở lại chăm sóc, cô ta thực sự coi thường Hàn Minh Thư, căn bản không muốn đến họp.

Mà đúng lúc Hoa không thoải mái, Vương An ở lại, vậy nên cô ta cũng có thể ở lại.

Tuy nhiên, sau khi Vương An đưa Nhậm Hoa rời đi, Trương Ngọc lại cảm thấy… Một mình mình ở đó cũng không hay, muốn đi nói rõ tình huống một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi