TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Ánh mắt của Dạ Âu Thần lạnh lùng làm cho y tá nhịn không được mà run lên một cái, hoài nghi có phải lúc nãy mình đã nhìn lầm không.

Nhưng mà nhìn kỹ lại, sau khi phát hiện người phụ nữ Dạ Âu Thần đang nắm chặt ở bên cạnh, trong nháy mắt kịp phản ứng lại.

Người bị thương đã có bạn gái ở bên cạnh, không lén lút vui vẻ mới là lạ đó.

Thế là y tá làm như là không hay biết cái gì hết, quay đầu đi xử lý chuyện khác.

Mãi cho đến bệnh viện, Dạ Âu Thần bị đẩy vào trong phòng cấp cứu, bởi vì vết thương ở sau lưng của anh quá mức nghiêm trọng cho nên anh nhất định phải vào phòng cấp cứu xử lý.

Mà Hàn Minh Thư thì không thể vào phòng cấp cứu được, cho nên sau khi Dạ Âu Thần đi vào, anh không thể không buông tay của cô ra.

Ánh mắt đen như mực cứ nhìn chäm chằm vào cô, nói từng câu từng chữ: “Chờ tôi”

Hàn Minh Thư không trả lời lại anh, anh liên bị đẩy vào trong phòng cấp cứu.

Cạch! Cửa phòng cấp cứu bị đóng lại.

Hàn Minh Thư đứng một hồi, chậm rãi xoay người đi ra ngoài.

Chắc chản là lúc này công ty đã loạn thành một đoàn, hơn nữa còn phải xử lý chuyện ở bên phía Lâm Ân Ân. Dạ Âu Thần đã vào bệnh viện, trước hết để bác sĩ xử lý vết thương cho anh đi.

Cô ở lại đây cũng không có tác dụng gì.

Thế là Hàn Minh Thư nhanh chóng trở về công ty, cảnh sát đã đến nơi, Tiểu Nhan đang kể lại tình huống với bọn họ, sau khi Hàn Minh Thư đến rồi thì cũng trao đổi những gì lúc nãy mình đã thấy với cảnh sát.

“Cô Hàn, chúng tôi đã biết tình huống đơn giản rồi, nhưng mà tôi vẫn làm phiền cô và người bị thương đến cục cảnh sát cùng chúng tôi để làm ghi chép, nếu người bị thương quá nghiêm trọng thì chúng tôi có thể chờ đến lúc người bị thương tỉnh lại rồi nói tiếp, về phần hung thủ mà cô đã nói là có ý định làm đả thương người khác, chúng tôi sẽ xem video rồi sau đó truy xét ra”

Trên mặt của Hàn Minh Thư không có biểu cảm gì: “Video là chứng cứ, nhưng mà tôi vẫn mong là hiện tại tìm người tạm giam cô ta lại, trên tay của cô ta có axit, tôi lo lắng là cô ta sẽ làm người khác bị thương”

Nói như vậy đã nói lên được Lâm Ân Ân là một sự tồn tại tương đối nguy hiểm, cảnh sát ngước mắt nhìn nhau, ai nấy đều hiểu rõ mà gật đầu.

“Được, chúng tôi biết rồi.”

“Vất vả Sau đó Hàn Minh Thư cùng với bọn họ đi đến cục cảnh sát cho lời khai, lúc đi ra gặp Hàn Đông và Tiểu Nhan. Tiểu Nhan đứng ở bên cạnh của Hàn Đông, có chút khó chịu mà nói: “Chuyện này quá lớn, cho nên tớ nghĩ tới nghĩ lui nghĩ là vẫn nên nói cho anh của cậu biết”

Hàn Minh Thư: “…”

Thật đau đầu, chắc có lẽ là bây giờ cô lại phải bị dạy dỗ.

Quản nhiên, ánh mắt của Hàn Đông trầm tĩnh lạnh lùng mà nhìn cô: “Là bởi vì cậu ta à?”

“… anh”

“Em đừng có dây dưa với cậu ta nữa, em đã nói là em sẽ tự mình xử lý chuyện này, bây giờ lại bị hoa hòe của cậu ta tìm tới cửa, còn thiếu chút nữa bị tạt axit rồi”

“Người bị tạt axit không phải là em mà chính là anh ta, hiện tại anh ta đang ở bệnh viện”

“Đó là đáng đời cậu ta” Hàn Đông không hề khách khí chút nào mà nói: “Đó là nợ do cậu ta đã gây ra, đương nhiên cậu ta phải tự mình trả, nhưng em thì sao chứ? Em không biết cái gì hết. Minh Thư, đừng lui tới với cậu ta nữa”

Hàn Minh Thư suy nghĩ, mở to hai mắt mà nói: “Anh ơi, bây giờ anh ta đang ở bệnh viện, bị thương rất nghiêm trọng”

“Đó là chuyện của cậu ta” Hàn Đông nghiêm giọng nói xong, đột nhiên lại cầm chặt lấy tay của cô: “Về nhà với anh”

“Anh à!” Hàn Minh Thư thay đổi sắc mặt: “Bây giờ em không thể về với anh được”

Hàn Đông lôi kéo cô đi ra ngoài, nghe nói như vậy thì không khỏi quay đầu lại, ánh mắt mang theo sự uy hiếp: “Sao vậy?

Chẳng lẽ em còn muốn đến bệnh viện thăm cậu †a?”

“Đúng vậy”

“Em!” Hàn Đông nguy hiểm híp mắt lại: “Em có biết là hiện tại em đang làm cái gì không hả, người đó.. “

“Em mặc kệ bây giờ anh đang có suy nghĩ gì, nhưng mà anh ta là bởi vì em cho nên mới bị thương, em không thể nhét anh †a vào trong bệnh viện mà không quan tâm như thế được, làm người… cũng không thể bất nhân bất nghĩa như vậy” Nói xong, Hàn Minh Thư dùng sức hất tay của Hàn Đông ra: “Anh, em biết là anh quan tâm em, nhưng mà em đã không phải là con nít nữa rồi, anh cứ muốn bù đắp cho những thiếu thốn lúc còn bé, những năm gần đây anh làm cũng đã đủ rồi, bây giờ chuyện anh nên làm chính là chuyện của anh, hơn nữa em có thể xử lý tốt”

“Thiếu chút nữa là đã bị tạt axit, đây chính là cái mà em nói là mình có thể xử lý tốt đó à?” Mặc dù là Hàn Đông bị cô hất tay ra, nhưng mà bóng dáng cao lớn vẫn giống như là một ngọn núi lớn ngăn ở trước mặt của cô, không hề động đậy một tí nào.

Tiểu Nhan đứng ở một bên nhìn thấy bầu không khí đột nhiên lại căng thẳng, cả người trở nên lo lắng.

Làm sao bây giờ đây?

Chẳng qua là lúc ấy cô cảm thấy Hàn Đông ra mặt giải quyết thì sẽ tốt hơn, thật sự không muốn quan hệ hai anh em bọn họ sẽ chuyển biến xấu.

“Hai người, hai người đừng có cãi nhau mà, phải tỉnh táo một chút” Tiểu Nhan cũng chỉ có thể nói một câu yếu ớt.

Nhưng mà hai anh em đó căn bản cũng không hề nghe thấy một câu nào.

“Đương nhiên là em có cách xử lý của em, hơn nữa hiện tại em cũng đâu có bị tạt đâu, cho dù em thật sự bị tạt axit rồi thì đó cũng là phương thức xử lý của em” Lần đầu tiên Hàn Minh Thư lại cứng đầu với anh trai của mình như thế.

Hàn Đông không nói chuyện, ánh mắt màu đen nhìn vào cô một hồi lâu, cuối cùng cũng ném xuống một câu tùy ý em, sau đó nghênh ngang rời khỏi.

“Anh Hàn ơi!” Tiểu Nhan kêu một tiếng, muốn đuổi theo sau, nhưng mà lại không yên lòng về Hàn Minh Thư, cho nên cũng chỉ có thể nhìn quanh hai hướng.

Ngược lại là biểu cảm ở trên mặt có Hàn Minh Thư rất bình tĩnh, cô nhìn Tiểu Nhan đang xoản xuýt đưa ra quyết định thay cho cô.

“Tớ phải đến bệnh viện thăm anh ta, trước tiên cậu trở về với anh trai của tớ đi”

“Nhưng mà Minh Thư, một mình cậu có thể được không? Tớ có hơi lo lắng cho cậu…” Tiểu Nhan cắn môi dưới, rất là do dự.

Hàn Minh Thư mỉm cười: “Không có gì mà không được hết, người bị thương cũng không phải là tớ, đi nhanh đi”

Cuối cùng Tiểu Nhan khế cắn môi dưới, sau đó nói với Hàn Minh Thư là chăm sóc tốt cho mình rồi đuổi theo Hàn Đông.

Nhìn thấy cảnh này, cuối cùng Hàn Minh Thư cũng thở một hơi nhẹ nhõm.

Thật ra thì lúc này nếu như mà Tiểu Nhan muốn ở lại đây với cô, vậy thì có lẽ là cô sẽ càng thấy áp lực lớn hơn, dù sao thì cô cũng phải đến bệnh viện một chuyến, mà Hàn Đông thì đang tức giận, để Tiểu Nhan trở về cùng với anh, có lẽ còn có người nói chuyện thay cho cô.

Nghĩ vậy, Hàn Minh Thư liền nhanh chóng thu hồi cảm xúc ở trên người, sau đó bước lên xe.

Trong bệnh viện.

Sau khi Hàn Minh Thư xử lý xong chuyện trở về thì đã trải qua mấy tiếng đồng hồ, cửa phòng cấp cứu cũng đã mở ra, Hàn Minh Thư đi đến quầy lễ tân hỏi thăm anh đã được đưa đến phòng bệnh nào.

Sau khi y tá nói số phòng, Hàn Minh Thư liền dựa theo số phòng đó mà đi tìm anh.

Trong phòng bệnh lạnh lẽo chỉ có một mình Dạ Âu Thần.

Lúc đi đến trước cửa, Hàn Minh Thư liền nhìn thấy anh mang theo gương mặt lạnh lùng ngồi ở đằng đó.

Một nửa hình dáng gương mặt của anh bị giấu dưới ánh đèn, nhìn cứ như là hơi u ám.

Hàn Minh Thư mấp máy môi, sau đó ho nhẹ một tiếng, bước vào trong.

Nghe thấy âm thanh, lông mi của Dạ Âu Thần hơi run lên một cái, sau đó ngước mắt lên nhìn về phía cô, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên thân thể gầy gò của cô.

“Không phải là tôi đã nói em đừng đi rồi Hàn Minh Thư: ”…”

Cái người đàn ông này thật sự rất nhỏ mọn, lúc này còn nhớ đến chuyện này nữa chứ.

Cô chỉ có thể bước lên phía trước giải thích: “Trong công ty quá hỗn loạn, hơn nữa Lâm Ân Ân làm người khác bị thương, tôi phải đến cục cảnh sát cho lời khai, cho nên là…”

“Những thứ này còn quan trọng hơn tôi?”

Giống như là hờn dõi, Dạ Âu Thần đột nhiên lại hỏi một câu.

Hàn Minh Thư sững sờ, đứng nguyên tại chỗ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi