TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Người bên cạnh anh, thoạt nhìn đều là đám người xuất sắc không phú cũng quý, nhưng mà so sánh với anh, lại có vẻ có chút không đủ khí thế, thế cho nên khiến cho người ta liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy sự tồn tại của anh ở trong đám người.

Trên mặt anh, cũng không có ý cười gì, cũng không có biểu tình gì, người khác không ngừng bắt tay với anh, cho dù mỗi người che dấu rất tốt, nhưng vẫn để sót một chút cảm xúc hoặc lấy lòng hoặc khen tặng ra ngoài.

Ngay tại khi đoàn người hàn huyên gần xong, thím Lâm lên tiếng hô một câu: “Thần thiếu gia --”

Lương Thần nghe được giọng nói, hơi hơi nghiêng đầu, trong nháy mắt nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, anh đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó liền quay đầu, không biết nói cái gì với đoàn ngoài quanh thân, liền đi về phía Cảnh Hảo Hảo đứng, sải bước tiêu sái đi tới.

Lương Thần vừa tới gần, liền nhìn thấy trên mặt Cảnh Hảo Hảo treo đầy giọt mồ hôi, quần áo trên người cũng dính vào trên người.

Cô mặc một kiện váy màu trắng, bởi vì toát mồ hôi, có vẻ có chút xuyên thấu, nội y bên trong ẩn ẩn hiện hiện, Lương Thần nhíu nhíu mày, liền nâng tay lên, liền kéo caravat của mình một chút, sau đó cởi áo khoác tây trang ra, trực tiếp khoác lên trên người Cảnh Hảo Hảo, tức giận mở miệng nói với thím Lâm và tài xế đứng phía sau cô: “Nắng lớn như vậy, trời nóng, các người không biết mang cô ấy đi nơi mát mẻ tránh ư?”

Thím Lâm và tài xế bị Lương Thần rống cũng không dám thở ra một chút.

Cảnh Hảo Hảo vốn đã nóng, hiện tại bị khoác thêm một kiện áo khoác, càng nóng hơn, nâng tay lên, muốn kéo ra.

Sắc mặt Lương Thần có chút khó coi nâng tay lên, hung hăng khép chặt áo khoác tây trang cho Cảnh Hảo Hảo.

Vóc dáng cô thấp hơn anh rất nhiều, cô mặc áo khoác anh, có chút giống áo bành tô, bị khép lại như vậy, liền bao chặt lấy cả người của cô, kín không kẽ hở.

Lúc này anh mới thần thái dịu đi một chút, ngẩng cằm, hỏi: “Sao các người lại chạy đến nơi này? Xảy ra chuyện gì?”

“Cảnh tiểu thư muốn tới tìm ngài......”

“Tìm tôi sao không đi vào? Đứng ngốc ở bên ngoài làm gì? Lại nói phơi nắng cũng phải phân thời gian chứ!”

“Nói là không có mặc lễ phục, không cho đi vào!” Thím Lâm trả lời chi tiết.

“Vậy sao không gọi điện thoại cho tôi?” Lương Thần vừa nhìn thấy da thịt trắng trắng nộn nộn của Cảnh Hảo Hảo bị trời nóng như vậy phơi đỏ rực, đáy lòng liền bốc lên một tầng lửa không nhỏ, không tự chủ được liền hung dữ với thím Lâm.

Thím Lâm sợ tới mức lui ra sau một bước, mới nhỏ giọng nói: “Gọi điện thoại cho ngài, nhưng điện thoại không có người tiếp......”

Lương Thần nhíu mày một chút, lấy di động từ trong túi ra, nhìn thấy quả thực có mấy cuộc gọi nhỡ, ngẩng đầu, nhìn tài xế nói: “Không phải tôi làm danh thiếp cho bác rồi ư, tôi cũng không tin Lưu Kim Tuế Nguyệt này có can đảm dám ngăn cản người của tôi!”

“Đưa danh thiếp cho bọn họ xem, bọn họ nói có thể là giả, còn nói nếu muốn đi vào, bảo chúng tôi về nhà đổi lễ phục, Cảnh tiểu thư sốt ruột tìm ngài, nghĩ đi về rồi quay lại sẽ rất lâu, nên liền đợi ở bên ngoài.”

“Có phải tên nhóc Dương Thần kia chán sống rồi không, trên đầu thái tuế gia mà anh ta cũng dám động thổ?” Lương Thần vừa nói, vừa vươn tay, trực tiếp ngăn cản bả vai Cảnh Hảo Hảo, đi về phía “Lưu Kim Tuế Nguyệt”: “Hiện tại em theo tôi đi vào, cứ mặc quần áo như vậy đi vào cho tôi, tôi ngược lại muốn xem, ai dám ngăn cản!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi