TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Thím Lâm vừa dứt lời, liền mắt sắc nhìn thấy sắc mặt Lương Thần đặc biệt âm trầm, cả người sợ tới mức vội vàng né sang bên cạnh hai bước.

Lương Thần nhìn không chớp mắt vòng qua bên cạnh thân thể bà, trực tiếp đi vào nhà.

Thím Lâm đợi sau khi cửa đóng lại, mới đi đến trước xe, thay Cảnh Hảo Hảo kéo cửa xe ra: “Cảnh tiểu thư.”

Cảnh Hảo Hảo giống như là không có nghe thấy, vẫn ngồi ngốc lăng ở chỗ kia, không có phản ứng gì.

Thím Lâm đợi trong chốc lát, nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng đẩy Cảnh Hảo Hảo một cái.

Cảnh Hảo Hảo như là đã chịu kinh hách rất lớn, trong nháy mắt đôi mắt mở thật lớn, cô quay đầu, nhìn thím Lâm hồi lâu, sau đó mới nhẹ nhàng lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Lúc này thím Lâm mới thấy rõ sắc mặt Cảnh Hảo Hảo tái nhợt có chút dọa người, bà vươn tay, lôi kéo tay Cảnh Hảo Hảo phát hiện lạnh lẽo đến có chút khủng bố, thím Lâm lập tức lo lắng hỏi: “Cảnh tiểu thư, cô đây là làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái không? Bây giờ tôi đi gọi bác sĩ ngay cho cô.”

Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu: “Tôi không sao.”

Giọng nói của cô không khác gì bình thường, ôn nhu mềm nhũn rất bình tĩnh, nhưng thím Lâm lại nhìn thấy một tia bi thương từ trong bình tĩnh của Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo nói xong, nhìn nhìn trái phải, ý thức được đã đến nhà, liền nhẹ giọng nói một câu: “Đến rồi ư?”.

Sau đó liền vươn chân, xuống xe.

Khung xe rất cao, Cảnh Hảo Hảo lại như là không có nhìn thấy, trực tiếp liền bước ra ngoài, may mắn tay mắt thím Lâm lanh lẹ, đỡ Cảnh Hảo Hảo, mới giúp Cảnh Hảo Hảo không có té ngã trên đất.

“Cám ơn thím.” Cảnh Hảo Hảo nói một tiếng cảm ơn với thím Lâm, liền đi vào trong phòng.

Thím Lâm nhìn thấy bộ dáng hoảng hốt mờ mịt như vậy của Cảnh Hảo Hảo, có chút không đành lòng, vội vàng đóng cửa xe, đi theo phía sau Cảnh Hảo Hảo, thật cẩn thận cùng lên lầu với cô.

Thím Lâm thay Cảnh Hảo Hảo mở cửa, Lương Thần vừa mới mặc áo choàng tắm đi ra từ trong phòng tắm.

Thím Lâm nhìn thấy Lương Thần, quy củ hô một tiếng: “Thần thiếu gia.”

Lương Thần không để ý đến thím Lâm, ánh mắt trực tiếp dừng ở trên người Cảnh Hảo Hảo.

Thím Lâm thấy thế, vội vàng lui ra sau hai bước, nhẹ nhàng đóng cửa lại, rời đi.

Lương Thần nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, xoay người, trực tiếp đi tới trước quầy rượu, rót cho mình một ly rượu đỏ, chậm rãi uống.

Cảnh Hảo Hảo đứng ở cửa trong chốc lát, mới cũng đi vào theo, cô ngồi ở trên sô pha, nhìn bóng đêm tối như mực ngoài cửa sổ, trầm mặc không nói tiếng nào.

Lương Thần uống một hơi rượu trong ly, mới nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo, đột nhiên cười hai tiếng, hỏi: “Sao hôm nay không nghịch di động?”

Cảnh Hảo Hảo giống như là không có nghe thấy lời nói của Lương Thần, không có một chút phản ứng, thậm chí nhìn cũng không có liếc nhìn anh một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi