TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Từ Dung bị Lương Thần rống liền trợn tròn mắt.

Lương Thần ngồi ở đối diện anh ta, đỉnh đầu ngọn đèn chiếu vào trên mặt anh, cằm kéo căng chặt chẽ, rõ ràng thoạt nhìn không có biểu tình gì, lại có hơi thở tức giận trần ngập ra từ trên người của anh.

Từ Dung và Lương Thần cùng nhau lớn lên từ nhỏ, lúc nhỏ đánh nhau không ít, càng đừng nói đến cãi nhau, nhưng đây thật là lần đầu tiên, Lương Thần thoạt nhìn, như là thật sự động thật......

Từ Dung sững sờ nhìn Lương Thần rất lâu, mới ngây ngốc xoay qua, chỉ chỉ Lương Thần, nói với Cảnh Hảo Hảo: “Anh ta đây là đang vì cô, cảnh cáo tôi?”

Cảnh Hảo Hảo vốn nghĩ đến vừa rồi Lương Thần là muốn phát hỏa với mình, nhưng lại không nghĩ tới, lại có thể là hướng về phía Từ Dung, cả người cô cũng có chút ngây ngốc, nghe được lời nói của Từ Dung, cô trước sững sờ lắc lắc đầu với Từ Dung, sau đó vẫn có chút đáy lòng nhút nhát liếc mắt nhìn Lương Thần một cái.

Cảnh Hảo Hảo chỉ dùng dư quang khóe mắt vụng trộm ngắm nhìn, bị Lương Thần bắt quả tang, cô liền bối rối chuyển tầm mắt đi, để lại một cái ót lông xù cho anh, như là sợ giây tiếp theo, ngọn lửa của người đàn ông này sẽ lan tràn đến trên thân thể của cô.

Anh không phải hung với cô, cô sợ cái gì chứ?

Lương Thần chỉ chỉ ngoài cửa, thả ngữ điệu ôn nhu với Cảnh Hảo Hảo rất nhiều, nói: “Hảo Hảo, em trước đi ra ngoài chờ.”

Cảnh Hảo Hảo như là nhận được thánh chỉ gì, giây tiếp theo lập tức nhảy ra khỏi phòng bao.

Lương Thần nhìn đến bộ dáng ngốc hồ hồ chạy trốn của Cảnh Hảo Hảo, có chút dở khóc dở cười, nhưng mặt vẫn băng bó, chuyển đầu, nhìn chăm chú về phía Từ Dung.

Từ Dung nâng tay lên, sờ sờ đầu, khẩn cấp nói: “Dựa vào, tôi không có nghe sai đi, cậu đây là vì một phụ nữ, hung dữ với tôi? Hơn nữa còn là vì một người phụ nữ đã dây dưa không rõ với hai người bạn của tôi?”

“Tìm đánh à! Từ Dung, may mắn hiện tại Cảnh Hảo Hảo không ở đây, nếu cô ấy ở đây, có tin tôi tát cậu hai bạt tai không!” Lương Thần có chút không kiên nhẫn rống lên một câu với Từ Dung, thuận tay đốt một điếu thuốc, không hề nhìn Từ Dung.

Từ Dung nhìn thấy Lương Thần phát hỏa, cả người lập tức liền ủ rũ xuống, qua một lúc, anh mới nhỏ giọng nói thầm một câu: “Thật sự là hồng nhan họa thủy!”

Ánh mắt Lương Thần lạnh như băng, liền bắn về phía Từ Dung.

Từ Dung xoay đầu, làm bộ như không thấy được, qua hồi lâu, anh ta vẫn không nhịn được lên tiếng, nói:“A Thần, tuy rằng Lương Niên quen chúng ta không lâu, nhưng tốt xấu mấy nay này mọi người lêu lổng lâu như vậy, cậu làm vậy, thật sự không chân chính lắm. Cậu biết rõ cô ta là phụ nữ của Lương Niên, cho dù là cô ta tìm tới cậu, chủ động nhảy vào, cậu cũng không thể muốn nha!”

Lương Thần như là không có nghe được lời của Từ Dung, thần thái trên mặt thản nhiên, chỉ hơi hơi nhích lại gần về phía trên ghế dựa sau lưng, không có lên tiếng.

“Cậu nói, đây là nháo chuyện gì, về sau cậu và Lương Niên còn có bạn bè hay không?” Không phải là chưa thấy qua chuyện hai người anh em vì một phụ nữ mà trở mặt thành thù, nhưng Từ Dung thật thật không ngờ, loại chuyện cẩu huyết này sẽ phát sinh ở trên người anh ta.

“A Thần, bình thường cậu là một người rất khôn khéo, sao hiện tại liền làm ra chuyện hồ đồ như vậy, họa thủy kia có cái gì tốt, sao cậu lại coi trọng cô ta? Trên thế giới nhiều phụ nữ như vậy......”

Lương Thần chậm rãi quay đầu, chống lại ánh mắt Từ Dung, đáy mắt xinh đẹp của anh sâu thẳm tựa như biển sâu, bình tĩnh nhìn Từ Dung, lập tức khiến cho lời nói lải nhải trong miệng Từ Dung nghẹn ở trong cổ họng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi