TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Trở lại trên xe, Lương Thần nhìn thoáng qua ba cái túi nhỏ mang trong tay, liền nói: “Tôi đeo lên cho em?”

“Được.” Cảnh Hảo Hảo nghiêng đầu, không có chần chờ gì gật gật đầu.

Hiếm khi Cảnh Hảo Hảo thuận theo như vậy, Lương Thần càng cảm thấy đêm nay mọi chuyện rất vừa ý, mặt mày hớn hở lấy ba khối đá từ trong hộp ra, lần lượt đeo lên cho Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo quơ quơ ba khối đá trên cổ tay với Lương Thần, cười khéo léo thản nhiên hỏi: “Xinh đẹp không?”

Lương Thần nhìn bộ dáng cười của cô, trong nháy mắt liền thất thần.

Anh chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, Cảnh Hảo Hảo cũng có thể nở rộ ra nụ cười tuyệt mỹ chỉ có với Thẩm Lương Niên ở trước mặt anh.

Lương Thần chính là cảm thấy đáy lòng mình mênh mông thành một mảnh, thậm chí tốc độ tim đập cũng nhanh lên theo.

Ánh mắt anh trở nên tối đen mà lại thâm thúy, trực tiếp nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo bị anh nhìn đến ý cười trên mặt dần dần nhạt đi, đáy lòng cô theo bản năng muốn dịch chuyển ánh mắt đi, nhưng không biết vì sao, cô lại cảm thấy lúc này người đàn ông trước mắt này thu liễm tất cả khí phách và quyết đoán, trên mặt lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, ánh đèn mờ nhạt ngoài cửa sổ xe chiếu vào trên mặt anh, nổi bật ngũ quan tinh xảo thoát tục của anh, khiến cho cô trong nháy mắt liền nhìn đến thất thần, ánh mắt không thể nào chuyển đi.

Hai người cứ ở một chỗ nhìn nhau như vậy hồi lâu.

Ánh mắt của cô, trong suốt mà lại sạch sẽ, không mang theo tạp chất gì, nhưng lại như là hội tụ mê hoặc toàn thế giới, Lương Thần nhìn đến kìm lòng không đậu liền miệng đắng lưỡi khô lên theo, anh nuốt nuốt nước miếng, nhịn không được vươn tay, liền nắm bả vai Cảnh Hảo Hảo, kéo cô đến trước mặt mình, sau đó tiến lên, ngăn chận môi của cô.

Hương vị ngọt ngào mềm mại, trong nháy mắt tan ra giữa môi của anh.

Anh thân bất do kỷ liền làm sâu nụ hôn này hơn.

Ngoài cửa sổ, ngựa xe như nước, người đến người đi.

Bên trong xe, trong nháy mắt âm thanh ồn ào này liền cách xa, chỉ có cánh môi giao nhau, bỏ sót âm thanh ái muội kiều diễm.

Qua hồi lâu, Lương Thần mới buông Cảnh Hảo Hảo ra, cô gái bị anh hôn môi có chút ngây ngốc, Lương Thần nhìn nhất thời không kiềm chế được, lại cúi đầu, hôn cô thật sâu.

Nụ hôn này, kéo dài hơn vừa rồi, càng sâu hơn, mãi cho đến cuối cùng, Cảnh Hảo Hảo phục hồi tinh thần lại, vươn tay đẩy anh, Lương Thần mới lưu luyến không rời rời khỏi Cảnh Hảo Hảo, ánh mắt anh nhìn của cô, giọng nói nhàn nhạt trả lời vấn đề vừa rồi của cô: “Xinh đẹp.”

Cô hỏi là khối đá nhỏ cô đeo trên cổ tay.

Anh đáp là cô gái bị anh hôn môi sắc mặt đỏ hồng.

......

Trở lại biệt thự giữa sườn núi, Lương Thần vừa dừng vững xe, Cảnh Hảo Hảo liền đẩy cửa xe ra, từ từ chạy vào nhà, lưu lại thím Lâm đứng ở cửa, đang hô “Cảnh tiểu thư” một nửa kinh ngạc một trận.

Lương Thần xuống xe ngay sau đó, thím Lâm vừa định hô “Thần thiếu gia”, kết quả liền nhìn thấy vẻ mặt rạng rỡ của Lương Thần, bà nháy mắt liền cứng ngắc ngay tại chỗ.

Thần thiếu gia...... lại mặt mang mỉm cười về nhà...... Đây vẫn là lần đầu tiên nha...... Phải biết rằng cho dù tâm tình Thần thiếu gia  vô cùng tốt, cũng rất ít khi biểu hiện ra ngoài như vậy!

Lương Thần không thèm để ý thím Lâm không lên tiếng chào hỏi chính mình chút nào, chỉ chậm rãi từ từ đi theo Cảnh Hảo Hảo vào nhà, vừa mới nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo liên tục không ngừng chạy vào phòng ngủ, còn đóng cửa vang lên một tiếng kinh thiên động địa, khóe môi Lương Thần nhịn không được liền nâng lên

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi