Editor: May
Lương Thần về nhà trước, làm cho rất nhiều việc trong công ty không thể tiến hành, ăn xong cơm chiều, Lương Thần liền nhận được điện thoại công ty gọi tới, Lương Thần phân phó thím Lâm và Cảnh Hảo Hảo đi bên ngoài tản bộ, chính mình trực tiếp đi phòng sách lầu hai bận chuyện công việc.
Tuần cuối tháng ba ở thành phố Giang Sơn, nhiệt độ đã muốn tiết trời ấm lại, không khí trên giữa sườn núi, bốn mùa hàng năm đều cực kỳ tươi mát.
Thím Lâm và Cảnh Hảo Hảo chậm rãi đi dọc theo con đường đá trong sân.
Trong thời gian hơn nửa năm Cảnh Hảo Hảo ở trong biệt thự này, vẫn đều là thím Lâm cẩn thận chiếu cố cô.
Cảnh Hảo Hảo mơ hồ cũng hiểu được, thím Lâm góa chồng không có con cái, được người quen giới thiệu, liền hầu hạ Lương Thần, ở trong biệt thự này ngây người cũng đã năm sáu năm, bởi vì thím Lâm không nhà để về, cho nên liền xem biệt thự trở thành nhà của mình, dần dà lâu ngày, cũng liền xem Lương Thần thành con của mình, dốc lòng chiếu cố.
Mỗi ngày Lương Thần bận công việc, có đôi khi thật lâu cũng không về nhà, sau đó Cảnh Hảo Hảo vào biệt thự ở, thím Lâm trở nên không còn thanh nhàn, rất nhiều khi, đều là quay chuyển chung quanh Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần thường xuyên cãi nhau, mỗi một lần chịu thiệt đều là Cảnh Hảo Hảo, thím Lâm và Cảnh Hảo Hảo tiếp xúc lâu, biết cô gái là người tâm thiện lương, chỉ là tính tình quật cường, trong tâm bà rất thích Cảnh Hảo Hảo, đối Cảnh Hảo Hảo rất tốt, sau đó không chỉ đơn giản là vì Lương Thần phân phó bà đi làm, ngược lại là phát ra từ nội tâm.
Cảnh Hảo Hảo ở trong biệt thự, không có quen biết ai, đại đa số đều là giao tiếp với thím Lâm, ở đáy lòng của cô, từ lâu đã xem thím Lâm trở thành một trưởng bối để đối đãi.
Thím Lâm nghĩ đến sáng sớm Lương Thần phân phó mình trông chừng tốt Cảnh Hảo Hảo, nhịn không được liền lên tiếng hỏi: “Cảnh tiểu thư, gần đây cô và Thần thiếu gia lại náo loạn chuyện gì không thoải mái sao?”
“Không có.” Cảnh Hảo Hảo có chút kinh ngạc quay đầu, nhìn thím Lâm lắc lắc đầu: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Đáy lòng thím Lâm lại mờ mịt, không nói nữa, sao Thần thiếu gia lại nói Cảnh tiểu thư sẽ luẩn quẩn trong lòng?
Đáy lòng thím Lâm, là thật hy vọng Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần sống qua ngày thật tốt, cho nên liền cười nói: “Cảnh tiểu thư, cô đừng cảm thấy tôi bận rộn, thật ra Thần thiếu gia này, tính tình không tốt, thoạt nhìn không dễ dàng thân cận, nhưng lại rất tốt với người khác.”
“Lúc trước chồng tôi sinh bệnh, thiếu rất nhiều tiền, kết quả chết đi, tôi là một bà già, làm sao có thể có tiền chứ, bị người ta làm cho ngay cả chỗ dung thân cũng không có, cuối cùng là Thần thiếu gia giúp tôi trả hết nợ, để cho tôi tới nơi này chiếu cố ngài ấy.”
“Nói là chiếu cố ngài ấy, thật ra cô cũng nhìn ra được đi, trong biệt thự này nhiều người hầu như vậy, tôi chỉ cần phân phó một chút là được, hoàn toàn không cần làm chuyện gì.”
“Thật ra, trước kia Thần thiếu gia cũng không về nơi này ở, sau khi Cảnh tiểu thư vào ở, Thần thiếu gia ngược lại mỗi ngày đều sẽ trở lại.”