TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Cảnh Hảo Hảo mười ba tuổi, vì không tạo thành gánh nặng cho anh, vụng trộm bỏ học, bán chính mình đến trong công ty giải trí TS.

Cảnh Hảo Hảo mười bốn tuổi, gánh gió lạnh, chịu đựng mặt trời chói chan, tân tân khổ khổ một tháng kiếm mấy ngàn đồng tiền tiền mồ hôi nước mắt, gom góp từng chút từng chút, trợ giúp cho anh mở công ty.

Cảnh Hảo Hảo mười sáu tuổi, mở to mắt, ngưng mắt nhìn anh, nói, "Lương Niên, em làm bạn gái của anh, được không?"

Thẩm Lương Niên nghĩ nghĩ, đột nhiên hốc mắt liền ửng đỏ.

Thẩm Lương Niên mười lăm tuổi, lần đầu tiên gặp Cảnh Hảo Hảo, lúc đó, anh vừa mới chớm yêu, tim đập thình thịch với một cô gái nhỏ gần mười tuổi.

Thẩm Lương Niên mười tám tuổi, không để ý bác sĩ ngăn trở, dứt khoát rút ra lượng máu lớn, đổi lấy học phí của Cảnh Hảo Hảo.

Thẩm Lương Niên hai mươi mốt tuổi, không ăn không uống, không ngừng không nghỉ chạy làm việc, nghĩ hết mọi biện pháp kiếm tiền, cũng đáp ứng Cảnh Hảo Hảo làm bạn gái anh, cũng hứa hẹn cả đời này đều sẽ đối tốt với cô.

Thời gian thật sự là thứ vô tình, mười năm giống như trong nháy mắt, từ anh và Cảnh Hảo Hảo quen biết, đến sáu năm sau cô trở thành bạn gái anh, rồi đến bốn năm sau cô trở thành vị hôn thê của anh, nhưng mà hiện tại, anh và cô chính là hai người không liên quan gì nhau, không có bất kỳ giao tiếp và liên hệ nào, giống như người xa lạ chưa từng gặp qua.

Anh từng có thể quang minh chính đại chiếu cố cô, thương tiếc cô, nhưng hiện tại thì sao?

Anh ngay cả đưa thuốc, cũng là lén lén lút lút như vậy.

Anh và cô, sao lại biến thành như vậy?

Thẩm Lương Niên đột nhiên liền giẫm chân ga, dừng xe ở trên đường cao tốc, ghé vào trên tay lái, bả vai rung rồi lại rung, đột nhiên liền khóc lên.

Qua một hồi lâu, Thẩm Lương Niên mới ngẩng đầu, ánh mắt hồng hồng nhìn ánh nắng sáng rỡ ngoài cửa sổ xe, lấy di động của mình ra, tìm điện thoại bác sĩ, gọi ra ngoài.

Thật lâu sau, điện thoại tiếp nghe: “Thẩm tiên sinh sao? Ngài nghĩ xong khi nào thì đến bệnh viện làm trị bệnh bằng hoá chất chưa?”

Thẩm Lương Niên vô thanh vô tức hít hít mũi, áp chế cảm xúc của mình xuống tận sâu trong đáy lòng, âm điệu bình tĩnh nói: “Ngượng ngùng, tôi có thể không đi bệnh viện được.”

“Thẩm tiên sinh là chọn được bệnh viện tốt hơn ư? Nhưng cũng không sao, chúc thân thể Thẩm tiên sinh khỏe mạnh, sớm ngày khang phục.”

“Cám ơn ông, tôi là nói, tôi không tính trị liệu.”

“Thẩm tiên sinh, ung thư dạ dày đều không phải là bệnh không thể trị, ngài còn trẻ như vậy, không nên buông tha, trong bệnh viện chúng tôi có một ông lão 80 tuổi, bây giờ ông ấy còn rất tích cực đấu tranh với tử thần......”

“Có lẽ là trời phạt đi.” Thẩm Lương Niên nhẹ nhàng cắt đứt lời nói của bác sĩ già.

“Trời phạt? Sao Thẩm tiên sinh có thể tín những truyền thuyết vô căn cứ này, mọi người đều có sinh lão bệnh tử......”

Thẩm Lương Niên không đợi cho bác sĩ già nói xong, liền trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Hảo Hảo, Thẩm Lương Niên anh lấy sinh mệnh thề, nếu tương lai có một ngày, anh có điều cô phụ em, ắt gặp trời phạt.

......

Lúc Tiên nhi trở lại phòng trang điểm, thợ tạo hình đang búi tóc cho Cảnh Hảo Hảo, hốc mắt của cô hồng hồng, biểu tình có chút ngưng trệ, một lát sau, cô hắt xì thật mạnh một cái, thần thái mới thoải mái một chút.

“Cảnh tiểu thư đây là bị cảm? Phải uống thuốc trước.” Thợ tạo hình nói.

Cảnh Hảo Hảo cười “ừ” một tiếng: “Không quá nghiêm trọng đâu.”

Tiên nhi nhìn nhìn lọ thuốc trong lòng bàn tay, lấy bốn viên thuốc màu trắng từ bên trong ra, đi lên trước, đưa tới trong lòng bàn tay Cảnh Hảo Hảo: “Chị Hảo Hảo  đây là thuốc cảm mạo, chị uống trước, để tránh cảm mạo tăng thêm.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi