TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Tối hôm qua, cố ý đêm khuya mới trở về biệt thự giữa sườn núi, sau đó lại quấn quýt với Cảnh Hảo Hảo đến hơn nửa đêm, thật là có chút mệt mỏi, ngủ cũng rất say.

Lúc ngày hôm sau tỉnh lại, đã sắp là giữa trưa, anh còn chưa mở to mắt, liền vươn tay đi sờ bên cạnh mình trước, sờ soạng nửa ngày, cũng không có đụng đến thứ gì, lúc này Lương Thần mới mở mắt, nhìn thấy trên giường lớn như vậy chỉ có một mình anh, lúc này anh mới thanh tỉnh lại, ôm lấy chăn ngồi dậy, phát hiện quần áo ném đầy đấy, không có một món quần áo nào của Cảnh Hảo Hảo.

Người phụ nữ này lại có thể thừa dịp lúc anh ngủ, vụng trộm rời khỏi nơi này......

Lương Thần tỉnh lại, tâm tình vốn sung sướng, nháy mắt liền trầm thấp xuống, anh dùng lực xốc chăn lên, xuống giường, đi đến lấy di động ở một bên của mình lên, gọi cho Cảnh Hảo Hảo một cú điện thoại.

......

Lúc điện thoại Lương Thần gọi tới, Cảnh Hảo Hảo đang ở trên đường Thiên Tân của thành phố Giang Sơn chờ đèn đỏ, cô nghe được di động vang lên, liền nghiêng đầu nhìn thoáng qua màn hình, lúc nhìn thấy hai chữ “Ác ma” này, trong nháy mắt sắc mặt liền lạnh xuống.

Cô mặc cho di động vang hơn nửa ngày, mới chậm rãi đeo tai nghe điện thoại lên, ấn phím nhận nghe.

Cảnh Hảo Hảo cũng không có nói chuyện.

Lương Thần ở đầu kia điện thoại cũng không có lên tiếng.

Điện thoại cứ như vậy im lặng suốt một phút đồng hồ, trong điện thoại truyền đến âm điệu nhẹ mà lại cao ngạo của Lương Thần: “Hảo Hảo, sao sáng nay không chào hỏi tiếng nào liền vụng trộm rời đi vậy?”

Giọng nói người đàn ông, rõ ràng dễ nghe tựa như tiếng trời, nhưng là rơi vào trong tai Cảnh Hảo Hảo, cô lại cảm thấy chính mình giống như nghe được tiếng từ địa ngục.

Nếu có thể, cả đời này của cô cũng không muốn nghe được giọng nói của anh.

Tuy rằng cách một chiếc điện thoại, giọng nói của Lương Thần cũng không có ngữ khí gì, nhưng Cảnh Hảo Hảo vẫn nắm di động, có chút không dám đắc tội trả lời: “Hôm nay tôi cần tham gia hôn lễ của con trai phó đạo diễn, cho nên liền rời đi trước.”

“Ừ......” Lương Thần không chút để ý đáp một câu, khiến người ta đoán không ra rốt cuộc anh trả lời như vậy với cô, là hài lòng hay là không hài lòng, chỉ là tạm dừng một lát, anh liền tiếp tục nói:“Hảo Hảo, em đi gấp, tối hôm qua có một chuyện, tôi chưa nói cho em biết.”

Trong đoạn thời gian Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần quen nhau, mơ hồ có chút hiểu rõ Lương Thần, cô biết khi anh dùng loại ngữ khí không chút để ý này nói chuyện, chính xác là không có chuyện tốt, cho nên tâm anh chợt nhanh chóng nhảy thình thịch thình thịch lên, cô nắm tay lái, bình ổn hô hấp, hỏi: “Chuyện gì?”

“Hảo Hảo, tôi nhớ rõ tôi từng nói với em, tôi cũng không thích người phụ nữ của tôi dính líu quan hệ với người đàn ông khác, cho nên em có phải nên là xử lý sạch sẽ dây dưa hư hỏng mà em chưa hoàn toàn cắt đứt kia không!”

“...... Lương tổng......” Giọng nói Cảnh Hảo Hảo, khàn khàn đến có chút kỳ cục, cô chịu đựng tâm đau đớn, muốn cự tuyệt, nhưng chỉ nói hai chữ, Lương Thần liền chợt cười hai tiếng ở đầu kia điện thoại: “Hảo Hảo, tối hôm qua chúng ta đã nói tốt rồi, hiện tại em cũng đừng giở quẻ ở trước mặt tôi. Thẩm Lương Niên, em chia cũng phải chia, không chia cũng phải chia, tôi cho em thời gian một buổi trưa gặp mặt với tiểu tình nhân của em, nếu đến buổi tối, em và anh ta còn chưa chia tay sạch sẽ lưu loát, tôi sẽ khiến em hối hận!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi