Editor: May
Lương Thần tự nhiên cũng nghe đwuojc tiếng mắng kia của Hà Nam Nam, anh xoay qua nhìn thấy Hà Nam Nam, nhất thời hiểu được vết bẩn trên váy Cảnh Hảo Hảo là bị ai bắn lên.
Anh cũng không có đáp lời Cảnh Hảo Hảo, trực tiếp đoạt chia sữa chua từ trong tay cô, hung hăng quăng vào trong cửa xe mở ra kia.
Sữa chua lạnh lẽo, bắn tung tóe, vẩy lên mặt Hà Nam Nam, ngay cả trên cổ của bạn trai cô ta, cũng vẩy ra một mảnh.
Việc cô do dự không dám làm, bạn trai của cô lại có thể mí mắt cũng không nháy một chút làm thay cô!
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo vừa tán thưởng Lương Thần rất soái, vừa vội vàng bắt lấy cánh tay Lương Thần, nói: “Chúng ta chạy mau đi!”
Lương Thần lại cầm cánh tay Cảnh Hảo Hảo, đứng ở tại chỗ không hề nhúc nhích, chỉ là ánh mắt đông lạnh nhìn chằm chằm Hà Nam Nam và bạn trai cô ta thở hổn hển trong cửa sổ xe.
Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm hình xăm trên bả vai bạn trai Hà Nam Nam, đáy lòng có chút sợ hãi anh ta đột nhiên xuống dưới, đánh nhau với Lương Thần đánh, vì thế tròng mắt chuyển vòng vo, liền lấy hai chai nước khoáng từ trong túi plastic Lương Thần cầm trong tay ra, phòng bị nhìn bạn trai Hà Nam Nam, nếu anh ta thật sự dám xuống xe, đánh nhau với Lương Thần, cô cũng muốn đi lên hỗ trợ!
So sánh với khẩn trương của Cảnh Hảo Hảo, Lương Thần lại bình tĩnh ung dung, nhìn chằm chằm Hà Nam Nam và bạn trai cô ta ở bên trong xe, đáy mắt hiện lên một chút trào phúng, sau đó liền không nhanh không chậm đẩy xe dựng đơn độc một bên, ngồi lên.
Cảnh Hảo Hảo vừa nhìn chằm chằm hành động của bạn trai Hà Nam Nam, vừa chạy nhanh nhảy lên xe đạp của Lương Thần, ngữ khí có chút gấp thúc giục nói: “Nhanh lên đi.”
Lương Thần cũng không nhanh không chậm đưa gói to kia cho Cảnh Hảo Hảo ôm, tạm dừng vài giây, mới cưỡi xe, rời đi.
Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu, nhìn cửa xe bạn trai của Hà Nam Nam vẫn luôn đóng, đợi khi không nhìn thấy thân ảnh chiếc xe kia nữa, lúc này Cảnh Hảo Hảo mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó dưới đáy lòng yên lặng khinh bỉ một câu, bạn trai Hà Nam Nam thực không có thực lực! Bạn gái đều bị quăng một mặt sữa chua, anh ta lại có thể vẫn không xuống xe!
Một tay Cảnh Hảo Hảo ôm thắt lưng Lương Thần, một tay đặt những thứ đó trên đùi mình, sau đó mới không nhanh không chậm nói một lần chuyện trước trước sau sau mình gặp Hà Nam Nam vào chiều nay.
Cảnh Hảo Hảo nói chuyện rất hay, vào lúc cô nói đến Hà Nam Nam khoe khoang xe của bạn trai cô ta đắt tiền, Lương Thần nhẹ nhàng nhíu mi tâm, sau đó khi Cảnh Hảo Hảo nói đến Hà Nam Nam nhìn thấy Lương Thần cưỡi xe đạp, Lương Thần đột nhiên liền dừng xe đạp ở ven đường.
Cảnh Hảo Hảo ngừng tiếng nói chuyện của mình, có chút hoài nghi nhìn Lương Thần, hỏi: “Làm sao vậy?”
Lương Thần xoay qua, ánh mắt nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, hỏi: “Em nói, lúc Hà Nam Nam nhìn thấy xe đạp của anh, đáy mắt hiện lên một chút chán ghét?”
“Đúng vậy.” Cảnh Hảo Hảo như là một đứa bé đòi niềm vui, vui rạo rực nói: “Cô ta khoe của với em, em có thể không ngại, nhưng những chuyện khác em sẽ không nhẫn, cho nên sau đó em mới muốn để anh không ngừng mua nước cho em, em là vì báo thù, còn có, đề thi tiếng Anh kia, cũng là em thêu dệt, thật ra chọn hạng mục đọc đó em cũng không hiểu những thứ kia có ý tứ gì...... Chỉ là, em chính là chỉ cây dâu mắng cây hòe mắng với Hà Nam Nam thôi......”
Theo lời nói kích động của Cảnh Hảo Hảo, sắc mặt Lương Thần lại dần dần trở nên lạnh xuống, sau đó anh lấy di động từ trong túi ra, gọi đi một cú điện thoại.
Cảnh Hảo Hảo ngậm miệng, nhìn chằm chằm Lương Thần gọi điện thoại, hỏi: “Anh gọi điện thoại làm cái gì?”
Lương Thần mặt không chút thay đổi nói: “Đi báo cái thù mà em không có chút để ý kia!”