TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

.

Editor: May

Cảnh Hảo Hảo nhìn cây cột lớn trên cầu vượt trước mặt, ánh mắt âm trầm, giây tiếp theo, cô hung hăng đạp chân ga dưới chân, mang theo vài phần đập nồi dìm thuyền hướng về phía cây cột lớn đó, đụng vào......

Lương Thần ở thành phố Giang Sơn, lật tay làm mây úp tay làm mưa, cô tất nhiên là nháo không nổi anh, cho dù cô thật sự nháo đến đế đô, anh vẫn có thể một tay che trời.

Anh không phải lời thề son sắt cảm thấy, cô khẳng định là vật trong bàn tay anh ư?

Cô sẽ không để cho anh thực hiện được!

Dù sao rời khỏi Thẩm Lương Niên, cô thống khổ, cùng một chỗ với Lương Thần cũng thống khổ, nếu đều là thống khổ, vậy không bằng hiện tại cô liền cường ngạnh kết thúc!

Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, dưới chân lại đạp đến đấy chân ga, tốc độ cực nhanh, giống như tên rời cung, chỉ là thời gian trong nháy mắt, người chung quanh còn chưa có phản ứng kịp, xe của Cảnh Hảo Hảo đã hung hăng đụng vào cây cột lớn trên cầu vượt.

“Ầm --” một tiếng nổ, khiến cho đám xe xung quanh cây cầu trong nháy mắt ngừng lại.

Mọi người rối rít quay đầu, nhìn thấy một chiếc BMW màu đỏ, cột bảo hiểm đầu trước nứt toạc, đầu xe lõm sâu, còn bốc lên một tầng khói.

Qua chưa đến năm phút đồng hồ, xa xa có xe cảnh sát giao thông và xe cứu thương gào thét lao đến.

......

Lúc Lương Thần rửa mặt, có chút buồn bực nghĩ đến vừa rồi chính mình rõ ràng thiếu chút nữa đã nói ra với cô, mặc dù anh không buộc cô chia tay, cô sớm hay muộn cũng phải chia tay với Thẩm Lương Niên, bởi vì Thẩm Lương Niên đã sớm ở sau lưng cô có phụ nữ bên ngoài của anh, nhưng ma xui quỷ khiến anh lại nghĩ đến ánh mắt tin tưởng vững chắc của Cảnh Hảo Hảo với Thẩm Lương Niên, kiên định giống như hai người anh ta và cô đến chết cũng không đổi.

Không biết xảy ra chuyện gì, anh lại không thể nào nói nên lời. 

Sau khi Cảnh Hảo Hảo biết chuyện Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn, khẳng định là thương tâm muốn chết.

Chỉ là, thật sự kỳ quái, cô thương tâm muốn chết, thì liên quan gì đến anh?

Đáy lòng Lương Thần vừa buồn phiền, trong đầu liền hiện ra, gương mặt sạch sẽ xinh đẹp của Cảnh Hảo Hảo, phủ kín nước mắt.

Cũng không biết xảy ra chuyện gì, tâm Lương Thần liền hung hăng co rụt lại một chút, sau đó, anh vừa súc miệng, vừa dùng sức lắc lắc đầu, bày ra loại cảm giác đau lòng chưa bao giờ có.

Thật sự là gặp quỷ, sao gần đây trái tim anh thường thường đau hai cái, chẳng lẽ anh bị bệnh tim?

Xem ra, thật đúng là phải tìm thời gian, đi bệnh viện kiểm tra một chút.

Đáy lòng Lương Thần vừa buồn phiền, vừa lau lau tay, đáy lòng nhất thời lại nghĩ đến ngữ khí Cảnh Hảo Hảo không tình nguyện đáp ứng chia tay với Thẩm Lương Niên, giống như là chịu rất nhiều ủy khuất.

Không phải là bảo cô chia tay thôi sao, có cần dùng ngữ điệu đáng thương hề hề như vậy để nói với anh, khiến cho anh giống như là rất khi dễ cô vậy!

Lương Thần hung hăng ném khăn mặt đến trên giá đỡ một bên, sau đó đối diện gương sửa sang lại một chút cà vạt của mình, liền đi ra khỏi phòng tắm, cầm lấy di động và chìa khóa xe, trực tiếp đi xuống lầu.

“Thần thiếu gia, muốn ăn cơm trưa không?” 

Lương Thần nghĩ đến lát nữa còn có cuộc họp, muốn trực tiếp đi công ty ăn, dứt khoát liền trực tiếp khoát tay áo, nói: “Chuẩn bị xe chưa?”

“Đã chuẩn bị xong.”

Lương Thần không nói gì, trực tiếp đẩy cửa phòng ra.

Tài xế đã chờ ở ngoài cửa, cung kính mở cửa xe cho anh, Lương Thần khom người ngồi xuống, xe liền chậm rãi lái ra biệt thự.

Lương Thần ngồi trên ghế sau, nửa híp mắt, nghe kênh tài chính và kinh tế buổi trưa, lúc nghe đến một nửa, đột nhiên điện thoại di động của anh liền vang lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi