TỔNG GIÁM ĐỐC, PHU NHÂN CHẠY RỒI

Mấy người đàn ông cao quý lái xe của mình đi tới câu lạc bộ Mê Hoặc, cho dù Vu Thiện không muốn đi cũng không thể về, vì lúc nãy tới giờ Âu Dương Lãnh vẫn nắm chặt tay cô, không chút thả lỏng. lequydonn

Khi vào câu lạc bộ Mê Hoặc đúng lúc đông người nhất, âm nhạc đinh tai nhức óc nổ tung đầu, trong đại sảnh rất nhiều nam nữ vây xung quanh sân khấu nhìn biểu diễn trên sân khấu, cũng có mấy nam nữ đứng trong góc tối làm chuyện cấm trẻ em.

Vu Thiện nhìn thấy tình hình này thì muốn ói, đi theo Âu Dương Lãnh vào bên trong, nhân viên phục vụ nhanh chóng đưa bọn họ đi qua phòng bao đánh nhau lúc trước, lúc này mới cản được những tiếng nhạc đinh tai nhức óc kia.

“Mấy vị thiếu gia, cần đưa mấy cô gái tới không?” Nhân viên phục vụ đầy trách nhiệm hỏi, bình thường mấy vị thiếu gia này rất thích chơi đùa, chắc lần này cũng giống vậy.

“Không cần, đưa rượu vào đi.” Trang Nhạc lên tiếng, hôm nay là ngày khánh thành tòa cao ốc của gia đình anh ta, nếu để ông già biết mình chơi bậy bạ ở bên ngoài, vậy thì không được.

“Vâng.” Nhân viên phục vụ kinh ngạc, nhưng không dám nói gì thêm vội vàng rời đi, mấy thiếu gia này không chơi đùa phụ nữ? Thật đúng là chuyện lạ.

“Thiện Nhi, muốn uống gì?” Âu Dương Lãnh kéo Vu Thiện đang ngồi một mình trong ghế sofa, để cô ngồi lên đùi mình, tư thế thân mật.

“Gì cũng được.” Hiện tại cô chỉ muốn thoát khỏi Âu Dương Lãnh, tư thế như vậy khiến cô rất không thoải mái, nhất là bây giờ toàn bộ tầm mắt mấy người bọn họ ở đây đều đặt trên người hai bọn họ.

“Lãnh, cần thể hiện ân ái trước mặt bọn mình sao?” Lăng Lâm cười trêu nói, từ khi nào Lãnh quan tâm tới Vu Thiện như vậy?

“Đúng vậy, không phải cố ý cho bọn mình đỏ mắt đấy chứ?” Nguyên Minh cười nói, anh ta ngửi thấy mùi vị âm mưu của Lãnh.

“Nhiều chuyện.” Mặc dù quát bọn họ nhưng vẻ mặt Âu Dương Lãnh rất vui vẻ, đưa tay cưng chiều vuốt tóc Vu Thiện, yêu thích không buông tay.

Thân thể Vu Thiện căng cứng trong ngực Âu Dương Lãnh, hôm nay anh ta rất kỳ lạ, lộ ra mục đích không biết tên, Vu Thiện hơi dịch mông lập tức cảm nhận được cánh tay vây bên eo cô thắt chặt hơn, cảm giác đột nhiên Âu Dương Lãnh phả ra hơi thở lạnh lùng, trong lòng lập tức hoảng loạn, mình chọc giận anh ta rồi, sau đó không dám nhúc nhích gì nữa.

“Uống đi.” Âu Dương Lãnh dịu dàng cầm ly nước trái cây đặt bên khóe miệng Vu Thiện, ý bảo cô uống, không chút nào để ý vẻ mặt Vu Thiện cứng ngắc, vẫn cưng chiều quan tâm cô như cũ.

“Đủ rồi.” Vu Thiện không thể không đẩy tay Âu Dương Lãnh ra, cô uống hơn nửa ly nước trái cây rồi, Âu Dương Lãnh vẫn còn rót tiếp, cố ý ép mình uống chết? Khụ khụ!

“Lãnh, lòng tốt thành làm chuyện xấu?” Mọi người chứng kiến bộ dạng này không nhịn được cười, hiếm khi Lãnh tốt với Vu Thiện như vậy, cô lại không cảm kích.

“Lát nữa uống tiếp.” Âu Dương Lãnh để ly xuống, vuốt lưng giúp cô dễ thở hơn, mới uống có chút xíu mà, sao thế nhỉ.

“Bây giờ không chơi, chỉ có uống rượu suông không có ý nghĩa gì nhỉ?” Mộc Khai nói, liếc mắt nhìn Vu Thiện trong ngực Âu Dương Lãnh, chỉ có Lãnh có mỹ nhân làm bạn, thật không công bằng.

“Có gì chơi vui?” Nguyên Minh hỏi, lần trước đánh nhau ở đây, chuyện này đã lan truyền khắp thành phố S, hiện tại ai dám chọc bọn họ nữa?

“Thì giải tán thôi.” Lăng Lâm đề nghị, thấy Lãnh và Vu Thiện thân mật, anh ta cảm giác lòng mình có chút khó chịu.

“Ừ, giải tán đi.” Âu Dương Lãnh kéo Vu Thiện ngồi dậy, hình như tối nay Vu Thiện chưa ăn cơm, trong bụng cô kêu lục bục anh nghe rõ.

“Được rồi, cũng đã muộn, không nên về nhà quá muộn,” Trang Nhạc nhìn đồng hồ, kim chỉ giờ đã ở hướng 10 giờ, về muộn ba sẽ oán trách.

Vu Thiện theo Âu Dương Lãnh ra khỏi cửa, lần trước chơi đến nửa đêm mới đi, hôm nay rời đi suôn sẻ quá, hơn nữa tối nay thái độ của Âu Dương Lãnh khiến người ta lo lắng.

Mọi người đều ào ào lên xe của mình và về nhà, Âu Dương Lãnh lái xe chạy về hướng nhà hàng gần tập đoàn Âu Dương.

Lúc Vu Thiện xuống xe thấy Âu Dương Lãnh thế mà lại dẫn mình đi tới nhà hàng cơm, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, anh ta biết mình chưa ăn cơm?

“Đi thôi.” Âu Dương Lãnh rất dịu dàng dắt tay cô đi vào bên trong, dọc theo đường đi thể hiện phong độ hết sức thân sĩ, lại càng khiến Vu Thiện thêm bất an, len lén nhìn gò má Âu Dương Lãnh, không hiểu sao anh ta như biến thành một người khác.

Vu Thiện đi theo Âu Dương Lãnh về phía vị trí dường như chừa sẵn cho bọn họ, chẳng lẽ chỗ này là Âu Dương Lãnh đặt từ trước tới giờ? Ở vị trí này có bao nhiêu người phụ nữ đã từng ăn cơm cùng anh ta?

Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ ngồi xuống, cẩn thận sắp xếp, ngay cả câu hỏi cũng giống y chang vậy: “Tổng giám đốc Âu Dương, vẫn như cũ sao?”

Âu Dương Lãnh liếc mắt nhìn Vu Thiện, sau đó nói: “Xem cô ấy cần gì.”

“Thưa cô, xin hỏi muốn gọi món gì?” Nhân viên phục vụ cẩn thận hỏi, người phụ nữ trước mắt phá vỡ ấn tượng việc Âu Dương Lãnh đối xử với phụ nữ trong mắt anh ta, chính là ở chỗ thái độ mấy lần Âu Dương Lãnh dẫn cô ấy tới ăn cơm, đó là đãi ngộ mà phụ nữ khác không có.

“Tôi xem chút đã.” Vu Thiện nhận thực đơn trên tay nhân viên phục vụ đưa tới, cẩn thận xem, Âu Dương Lãnh nhớ ý kiến của mình ngày đó? Cử chỉ của anh càng khiến cô thêm cẩn thận.

“Hai món này đi.” Vu Thiện chỉ cho nhân viên nhìn, không bỏ qua nét mặt của nhân viên phục vụ, anh ta đây là có ý gì?

“Được, xin chờ một chút.” Nhân viên phục vụ thu hồi ánh mắt quan sát Vu Thiện, viết thực đơn xong, nhìn cô thêm lần nữa rồi đi ra ngoài.

Đợi sau khi nhân viên phục vụ đi ra, hai người cũng không ai nói gì, không khí trầm mặc bao xung quanh phòng, Vu Thiện cúi đầu vặn ngón tay mình, tránh tầm mắt Âu Dương Lãnh vẫn nhìn mình nãy giờ, tầm mắt nóng bỏng của anh khiến cô như đứng đống lửa như ngồi đống than.

“Thích thức ăn chỗ này không?” Giọng Âu Dương Lãnh cưng chiều hỏi, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Vu Thiện, từ khi cô bắt đầu thay quần áo ở trên xe, đến mới vừa rồi trong bữa tiệc, vẻ mặt nào của Vu Thiện cũng đều hấp dẫn sự chú ý của mình. Còn bụng dưới của anh từ lúc đó tới giờ cứ nóng bỏng, nhìn miệng nhỏ uống nước trái cây của cô, khi đó thật sự anh muốn ngã nhào vào cô.

“Cũng tạm.” Vu Thiện không ngẩng đầu, tùy ý trả lời, vẻ mặt dè dặt khiến Âu Dương Lãnh không vui, giống như ở câu lạc bộ Mê Hoặc, cô chỉ muốn chọc giận anh, làm bầu không khí đã thay đổi.

Tựa như giờ phút này, khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương Lãnh không vui đen thui, khôi phục lại thái độ lạnh lùng: “Không muốn nhìn tôi như vậy?”

“….” Vu Thiện kinh sợ ngẩng đầu nhìn anh, sao sắc mặt anh ta thay đổi rồi.

“Sao không nói chuyện?” Âu Dương Lãnh không thích thái độ im lặng của cô, có gì không hài lòng sao không nói? Cô không nói thì sao mình biết được cô đang suy nghĩ gì?

“Tôi….” Vu Thiện không biết Âu Dương Lãnh đang tức giận chuyện gì, chỉ biết rằng người đàn ông trước mắt đang nổi giận. Nhưng giận gì chứ, cô không biết thật mà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi