TỔNG GIÁM ĐỐC, PHU NHÂN CHẠY RỒI

Edit: Ngọc Hân

“Cái gì? Tôi lập tức đến ngay!” Vu Thiện vội cúp máy, vẻ mặt hốt hoảng muốn rời khỏi đó ngay tức thì, nhưng có thể vì cô quá hoảng loạn nên áo bị vướng lại, thiếu chút nữa cô ngã nhào xuống đất. lqdion

“Em đừng vội! Xảy ra chuyện gì?” Kinh Sở hỏi, đón được cơ thể suýt nữa ngã nhào xuống của cô, bộ dạng cô hốt hoảng như vậy, trong điện thoại nói gì thế?

“Nhanh! Mẹ tôi xảy ra chuyện!” Vu Thiện hít thở dồn dập, không ngừng xé chỗ áo bị vướng, từ trước tới giờ mẹ ở trong viện điều dưỡng đều tốt, sao đột nhiên gặp chuyện không may!

“Được rồi, để tôi đưa em đi.” Kinh Sở chứng kiến bộ dạng hoảng hốt của cô trong lòng có chút không thoải mái, thấy cô khẩn trương như vậy vội đề nghị.

“Cảm ơn anh!” Sắc mặt Vu Thiện trắng bệch, ngón tay run rẩy không ngừng, ngồi lên xe Kinh Sở tự mình lái chạy về hướng viện điều dưỡng, dọc đường đi cặp mắt Vu Thiện không biểu cảm, sắc mặt tái nhợt, đôi môi không có chút máu.

Kinh Sở chứng kiến bộ dạng như thế của cô, thu hồi nụ cười, an ủi cô, “Không sao, mẹ em sẽ không có chuyện gì.”

“…..” Vu Thiện chẳng nói gì chỉ nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt bình tĩnh, ngón tay cô vặn chặt, chỉ có cô tự biết, trong lòng đang hoảng sợ cỡ nào!

Không, mẹ không sao, hôm qua mình mới tới thăm mẹ, tại sao có thể có chuyện! “Mẹ nhất định không việc gì! Mẹ chờ con, Thiện Nhi sẽ tới!” Vu Thiện tự lẩm bẩm, cặp mắt nhìn đường trước mặt.

Kinh Sở chạy tốc độ 200 km/h, cứ xông thẳng về phía trước, rất may là trên đường không có ai, nên mới tránh khỏi xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Một lát sau xe bình yên tới viện điều dưỡng.

Vu Thiện còn không đợi xe dừng hẳn đã vội mở cửa xe chạy vào viện điều dưỡng, Kinh Sở dừng xe xong cũng theo vào, Vu Thiện thì đã đi theo viện trưởng vào bên trong.

“Viện trưởng, mẹ tôi sao rồi?” Vu Thiện nhìn thấy viện trưởng lo lắng kéo ống tay ông ta, cặp mắt khẩn trương nhìn ông.

“Cô Vu, cô đi theo tôi!” Viện trưởng nặng nề nói rồi xoay người đi vào bên trong, trong lòng thở dài, đứa trẻ số khổ.

Vu Thiện theo viện trưởng đi vào dừng trước cửa phòng mẹ, cô không hiểu ý viện trưởng, không phải ông ta nên dẫn mình tới phòng bệnh điều trị cho mẹ sao? Sao mang mình tới chỗ này? Trong lòng cô có chút bất an mơ hồ, sắc mặt càng trắng bệch.

Kinh Sở đi theo phía sau, thấy bộ dạng Vu Thiện đi tới bên cạnh cô, đưa tay vỗ vai cô: “Thả lỏng nào, mẹ em không sao đâu!”

Vu Thiện mờ mịt nhìn Kinh Sở, không tỏ ý gì, quay đầu nhìn lại cửa phòng: “Viện trưởng, mẹ tôi đâu?” Lồng ngực cô đầy bất an!

“Mẹ cô ở bên trong!” Viện trưởng vốn không dám nhìn thẳng cô, cúi đầu xuống sắc mặt hơi khó coi.

“Mẹ bà ấy không sao!” Vu Thiện cười, nhưng nước mắt lại trào ra nơi khóe mắt, cô khẽ cắn răng lắc đầu vươn tay, nắm tay nắm cửa từ từ mở cửa ra.

Đập vào mắt chính là một phòng đầy người, vây xung quanh chiếc giường màu trắng, vì nhiều người nên Vu Thiện không nhìn thấy người nằm trên giường là ai, chỉ có thể bước vào bên trong theo bản năng.

Kinh Sở ôm lấy vai cô cùng đi vào, viện trưởng đứng ở cửa không có ý định đi vào, mấy bác sĩ mặc đồ trắng và nhân viên chăm sóc thấy Vu Thiện xuất hiện vội tránh đường, nín thở nhìn cô.

Vu Thiện từ từ đến gần, lúc cách giường tầm hai bước thì dừng lại, đôi môi run rẩy, trong đôi mắt sương mù mịt mờ không nhìn rõ tình hình trước mắt.

Ra giường màu trắng che một người, ngay cả mặt cũng bị che, vô cùng yên tĩnh như đang ngủ thiếp đi, Vu Thiện đứng im không nhúc nhích, chỉ ngơ ngác nhìn, trong đầu trống rỗng.

Kinh Sở nheo mắt nhìn vẻ mặt Vu Thiện, phát hiện thân thể Vu Thiện run rẩy lợi hại, không nhịn được ôm chặt cô hơn, nói bên tai cô: “Phải dũng cảm lên!”

“Được rồi, tôi phải dũng cảm, mẹ cần tôi!” Vu Thiện lẩm bẩm nói, cặp mắt vẫn nhìn chiếc ga giường màu trắng, mọi người chứng kiến phản ứng của cô, có vài người đã không đành lòng nhìn bộ dạng thảm thương của cô vội quay đầu đi chỗ khác.

Vu Thiện bước từng bước lại gần mép giường, tay run rẩy đưa về phía trước, nước mắt không khống chế được chảy xuống, tầm mắt mờ mịt nhưng tay vẫn duỗi thẳng cầm lấy chiếc ga giường.

“Mẹ, con tới đây, Thiện Nhi tới thăm mẹ đây.” Vu Thiện lẩm bẩm nói, tay nắm ga giường không có sức lực nâng lên, Kinh Sở ôm chặt lấy cô, yên lặng cho cô thêm sức mạnh, bộ dạng cô yếu ớt như vậy sao chịu đựng nổi?

Vu Thiện cắn răng, cố gắng ép mình nâng ga giường len, cô chưa bao giờ là người yếu đuối, ngày hôm qua mẹ còn nói mình phải dũng cảm, tại sao mình có thể phụ lòng mẹ được chứ!

Khoảnh khắc cô lấy can đảm nhấc ga giường lên, cô nhìn thấy gương mặt điềm tĩnh của mẹ, vẻ mặt trắng bợt đập vào mắt cô, sao chói mắt như vậy! Cô lập tức quỳ xuống trước giường Ninh Chân!

Kinh Sở không đỡ cô, chỉ có thể theo cô ngồi xổm xuống, vỗ vai cô, hai tay Vu Thiện run rẩy sờ lên mặt Ninh Chân, thét lên một tiếng: “Mẹ!” Sau đó gục vào bên người Ninh Chân đã cứng ngắc, đau thương gào khóc: “Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, Thiện Nhi tới nè! Mẹ!”

Tất cả mọi người đều bị tiếng gào xót xa này đập vào lòng, hốc mắt ướt át nhìn cô gái khóc đau lòng đến chết, đứa nhỏ đáng thương, tuổi còn trẻ đã phải mất đi người thân yêu nhất!

Vu Thiện khóc rất to, Kinh Sở lặng lẽ an ủi, trong phòng hít thở không thông, tất cả mọi người đều không nói gì. Lúc Âu Dương Lãnh đi vào nhìn thấy chính là cảnh tượng một phòng đầy người xúc động nhìn Vu Thiện khóc đến chết đi sống lại, còn Kinh Sở tổng giám đốc Sở thị thì ngồi cạnh Vu Thiện! Sao anh ta lại ở cùng một chỗ với Vu Thiện?

“Tổng giám đốc Âu Dương, chúng tôi đã cố hết sức!” Viện trưởng đứng phía sau Âu Dương Lãnh lau mồ hôi lạnh nói, lúc phát hiện Ninh Chân có chuyện Ninh Chân đã mất ý thức, hai mắt nhắm nghiền, đã không còn thở nữa.

“Phát hiện ra sao?” Âu Dương Lãnh không đến gần Vu Thiện, con mắt nhìn chằm chằm Kinh Sở từ từ đứng dậy, tầm mắt hai người cùng bốc hỏa nhìn nhau trong không trung, khiến viện trưởng sinh ra cảm giác hoảng sợ.

Một phòng đầy người thấy hai tổng giám đốc tập đoàn lớn không phân cao thấp của thành phố A đều đọ sức ở chỗ này, không khỏi thở khe khẽ, lời đồn nói từ trước tới giờ hai người kia đều như nước với lửa, khoảnh khắc này rất có thể sẽ bộc phát xích mích lớn.

Vu Thiện khóc rất lâu, cô đắm chìm trong đau thương, chuyện xung quanh không phát hiện gì, cũng không có sức để ý, trong mắt cô chỉ có mẹ, không ngừng lẩm bẩm gọi mẹ, mau tỉnh lại!

Hết chương 80

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi