TỔNG GIÁM ĐỐC, PHU NHÂN CHẠY RỒI

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

“Anh đừng uống, anh vẫn còn nhớ Vu Thiện?” Bên trong quầy rượu, Âu Dương Văn buồn rầu uống rượu, ngồi bên cạnh là một người có khí chất ưu nhã, nhưng động tác thô lỗ tên Lam Nguyệt. Cô ta mất hứng nhìn chằm chằm Âu Dương Văn, người phụ nữ kia mất tích cũng đã một năm, tại sao Âu Dương Văn vẫn còn nhớ tới cô ta? Tại sao ngay cả liếc mắt cũng không nhìn cô ta? Rốt cuộc cô ta chưa tốt chỗ nào?

Âu Dương Văn không nói gì, ly rượu trong tay không ngừng đưa lên miệng, hoàn toàn không nghe lời Lam Nguyệt nói, mắt anh ta vẫn nhìn về phía đám người ồn ào phía trước, đây là câu lạc bộ Mê Hoặc, là nơi sự điên cuồng về đêm thể hiện rõ rệt vô cùng.

“Rốt cuộc anh nghe em nói hay không?” Cô ta đưa tay đoạt lấy ly rượu trong tay anh ta, cô ta bị Âu Dương Văn lơ là đủ rồi, bọn họ đã đính hôn, lại còn được bố mẹ hai bên tán thành, chỉ thiếu điều kết hôn thôi.

“Đưa tôi.” Lúc này Âu Dương Văn mới đối mặt với cô, nhưng ánh mắt vẫn lạnh như băng, dường như không có chút nhiệt độ, nếu như không phải cần lợi dụng cô ta, anh ta mới không để cô ta lảng vảng bên cạnh người mình.

“Vâng, sẽ đưa, nhưng anh không được thờ ơ với em nữa.” Lam Nguyệt thỏa hiệp, đưa ly rượu trong tay cho anh ta, có lúc cô ta rất sợ bộ dạng Âu Dương Văn nổi giận, như thế khiến cô ta cảm thấy sợ hãi, có lúc Âu Dương Văn lại dịu dàng, đối xử với cô ta tốt vô cùng, thật sự không hiểu nổi tính tình Âu Dương Văn. Lê, quý.Đôn

“Tiên sinh Âu Dương, xin chào anh.” Một người đàn ông cao lớn đi tới trước mặt Âu Dương Văn vươn tay đưa tài liệu trong ta cho anh ta, Âu Dương Văn ngẩng đầu, nhìn rõ người đàn ông trước mặt là ai, sau đó nhận lấy và nói: “Cút.”

Người đàn ông vẫn đứng im, trực tiếp ngồi xuống phía đối diện Âu Dương Văn, khóe miệng rất vui vẻ, Âu Dương Văn cầm tài liệu nhưng không vội mở, giọng nói lại hướng về phía Lam Nguyệt bên cạnh: “Cút!”

“Cái gì?” Lam Nguyệt nghi mình nghe nhầm, Âu Dương Văn muốn mình rời khỏi đây? Tại sao? Mới vừa rồi cô ta còn tưởng rằng muốn người đàn ông kia đi, thì ra là muốn mình đi?

“Đừng để tôi nói đến lần thứ ba!” Sắc mặt Âu Dương Văn đã rất khó coi, nếu người phụ nữ này không có chút giá trị, thì anh ta muốn đá văng cô ta ra ngoài.

“Ồ, vậy tôi đi trước.” Cho dù trong bụng không hài lòng, nhưng trước mặt Âu Dương Văn đang tức giận, Lam Nguyệt cũng không dám nói thêm gì, dù sao bây giờ Lam thị vẫn phải dựa vào Âu Dương Văn. Nếu như không phải một năm trước anh trai đắc tội với tập đoàn Âu Dương, bị Âu Dương Lãnh chèn ép thì sẽ không khiến nội bộ tổn thất nghiêm trọng, mặc dù sau đó Âu Dương Lãnh không chèn ép nữa, và anh trai cũng cố gắng học tập quản lý công ty, nhưng nội bộ vẫn không coi trọng như trước.

Lam Nguyệt đứng lên, mắt to xinh đẹp hung hăng nhìn người đàn ông ngồi trước mặt Âu Dương Văn, đều do người này, nếu không phải anh ta thì tối nay Âu Dương Văn nhất định là của mình.

Người đàn ông đáp trả bằng nụ cười xấu xa, nụ cười kia rất chướng mắt khiến khuôn mặt xinh đẹp của Lam Nguyệt càng tối xuống, không ngờ tên đàn ông này có thể giễu cợt cô như vậy, Lam Nguyệt tức giận hất đầu rời đi.

Âu Dương Văn chăm chú nhìn tài liệu trong tay, không nhìn thấy hành động của Lam Nguyệt và người đàn ông đó, nếu nội dung tài liệu là thật, như vậy thì anh ta… có thể có căn cứ chính xác để dựa vào.

“Đây là thật?” Âu Dương Văn khép tài liệu trong tay, tròng mắt hiện lên ánh sáng, giống như có thể đoán trước chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp, còn anh ta sẽ dưới một người trên vạn người.

“Anh không tin tôi?” Chân mày đẹp của người đàn ông bất mãn nhíu lại, đây là chứng cứ trải qua hai năm anh ta mới tìm được, năm đó người không chết thì cũng chẳng biết đi chỗ nào rồi, phần tài liệu này khó cỡ nào mới có.

“Ừ, cậu muốn bao nhiêu tiền thù lao?” Âu Dương Văn đặt tài liệu trong tay xuống, thờ ơ nhìn người đàn ông đối diện, thuận tay cầm ly rượu bên cạnh lên, nhàn nhã nhấp một ngụm, lúc đầu tìm anh ta giúp một tay là đúng.

“Đưa tôi.” Người đàn ông nói một câu, ánh mắt lướt qua Âu Dương Văn, trực tiếp bắn về phía quầy bar nâng ly với một người phụ nữ, người phụ nữ kia được sự đồng ý của anh ta, bước mấy bước đi tới bên này.

Âu Dương Văn biết người đàn ông nói gì, cầm cuốn chi phiếu đưa tận tay người đàn ông, người đó nhận lấy nhìn xuống, nhanh chóng ghi số tiền mình cần vào tờ chi phiếu, rồi xé và đưa phần chi phiếu còn lại cho Âu Dương Văn, động tác làm liền một mạch, ngay cả người phụ nữ đối diện đang đi tới cũng không thấy rõ hành động của anh ta.

Âu Dương Văn nhanh chóng thu hồi tấm chi phiếu, sau khi thấy mặt người phụ nữ kia xuất hiện, không nói gì buông ly rượu ra, đứng lên lặng lẽ rời đi, dường như lúc này người phụ nữ kia mới nhìn thấy Âu Dương Văn đẹp trai hơn cả người đàn ông đó, bất giác ngây người, cho đến khi bóng dáng người đàn ông đó biến mất.

“Sao vậy? Phát hiện anh ta đẹp trai hơn tôi?” Người đàn ông mỉm cười hỏ, bàn tay đã không khách khí ôm chặt eo người phụ nữ, dùng sức bóp eo người phụ nữ một cái. Người phụ nữ kêu thảm thiết, tròng mắt hoảng sợ nhìn anh ta, không thể tin người đàn ông lại đối xử với cô ta như vậy, cô ta sợ hãi run rẩy, ở đây tiếng nhạc rất ồn ào, xen lẫn tiếng huyên náo của đám đông cho nên không ai phát hiện ra tình hình bên này, người phụ nữ đã bị người đàn ông đè vào trong ghế sofa, đúng là gặp phải người đàn ông thô bạo.

Âu Dương Văn cầm tài liệu, ngồi trong xe cẩn thận xem lại một lần nữa, càng xem nụ cười càng rực rỡ, anh ta cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng.

Ngày hôm sau, trên trang đầu các báo lớn đều là tin tức nhị thiếu gia tập đoàn Âu Dương là Âu Dương Văn và tiểu thư công ty Lam thị là Lam Nguyệt chuẩn bị cửa hành hôn lễ, ngay cả TV và tạp chí cũng đưa tin.

“Tổng giám đốc, đây là tin tức hôm nay.” Hắc Mộc cầm tờ báo đưa cho Âu Dương Lãnh.

“Ai tuyên bố?” Tròng mắt Âu Dương Lãnh đen nhánh, không nhìn ra đang suy nghĩ gì, anh mơ hồ cảm nhận được Âu Dương Văn muốn làm gì, nhưng anh sẽ không ngăn cản.

“Chắc chắn ông cụ làm.” Hắc Mộc nói tình hình thực tế, nhưng anh ta cảm giác đây là Âu Dương Văn giật dây cho ông cụ làm.

“Vậy hãy để ông ấy làm đi, chỉ cần không ảnh hưởng đến tập đoàn Âu Dương là được.” Âu Dương Lãnh xem qua loa, sau đó để tờ báo xuống: “Điều tra được địa chỉ của Kinh Sở ở Paris không?”

“Điều tra ra được rồi, nhưng hình như Kinh Sở đã về nước.” Tin có từ tối qua, nhưng quá muộn nên anh ta không báo cho Âu Dương Lãnh biết.

“Ồ, nhanh vậy hả?” Âu Dương Lãnh cảm thấy rất bất ngờ, Kinh Sở đi Paris mới hai ngày đã về, có chút quá gấp.

“Vâng, đã bảo Hắc Tử phái người theo dõi anh ta rồi.”

“Chuẩn bị vé máy bay, đi xem Kinh Sở ở chỗ nào, che giấu ai.” Âu Dương Lãnh chợt có chút mong đợi, mặc dù vẫn không thể xác định tung tích của Vu Thiện, nhưng anh hi vọng Vu Thiện sẽ ở chỗ đó, nhớ trước  kia Vu Thiện thích nhất là thiết kế, nếu như anh là cô, nhất định sẽ chọn đi tới thủ đô Paris để thực hiện mơ ước.

Đáng chết, tại sao mình không nghĩ tới điều này? Nếu như lúc đầu mình nghĩ tới thì có thể bây giờ Vu Thiện đang ở cạnh mình, hi vọng tất cả đều như mình suy nghĩ.

“Vâng, tổng giám đốc tính lúc nào thì đi?”

“Càng sớm càng tốt, nhưng không được để cho bất cứ ai biết.”

*****************

Sân bay quốc tế Paris.

Một người đàn ông một thân tây trang màu đen, gương mặt tuấn tú mang mắt kính đen, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, vì mang mắt kính đen nên khiến người khác không nhìn ra tâm tình của anh, bước ưu nhã thong dong theo đường sân bay đi ra. Đi theo phía sau là mấy người đàn ông ăn mặc tây trang giống như thế, nhưng tác phong của bọn họ tương đối giống vệ sĩ, đẩy hành lý đi theo sau lưng anh, đi ra ngoài sân bay.

“Lão đại, xe ở chỗ này.” Bên lề đường có một người đàn ông lái chiếc xe sang trọng số lượng có hạn kéo rèm xuống, sau đó cung kính ưu nhã mời anh lên xe.

“Địa chỉ đâu?” Người đàn ông không thể chờ đợi hỏi, mấy ngày trước đã điều tra ra chỗ Kinh Sở ghé chân, là nơi có thể Vu Thiện ở đó, còn sau khi anh nghe lập tức chạy tới chỗ này.

“Lão đại, địa chỉ của anh đây.” Người đàn ông bước tới chính là Hắc Tử, cầm tờ giấy trên tay đưa cho Âu Dương Lãnh ngồi phía sau, đối với hành động của lão đại, có chút không quen.

“Còn không lái xe đi.” Hắc Mộc lên phía sau xe cùng Âu Dương Lãnh trừng mắt liếc Hắc Tử ngồi ở ghế lái, ý bảo anh ta lái xe đi, không nhìn thấy dáng vẻ không kịp đợi của tổng giám đốc sao?

“Vâng, em biết rồi.” Hắc Tử sờ mũi mình, một thời gian không gặp anh trai, thế mà dám mắng mình, Hắc Tử tủi thân lái xe lên đường cái.

Còn vệ sĩ phía sau lưng ngồi lên một chiếc xe khác, hai chiếc xe một trước một sau đi tới chỗ địa chỉ đã có, còn Vu Thiện tuyệt đối không biết Âu Dương Lãnh đã biết tin tức của cô rồi.

Hôm nay vì bên phía công ty muốn cô thiết kế cho xong sớm, nên cô dậy tự sớm tới phòng thiết kế làm việc, bản vẽ đã hoàn thành hơn phân nửa, thiếu chút nữa thì xong.

Nghĩ đến hôm đó Kinh Sở xuất hiện ở lại chỗ này của cô có một ngày đã về, cô cảm nhận Kinh Sở có chuyệ gì đó gạt cô, nhưng chuyện gì thì cô không nghĩ ra.

“Á.” Vu Thiện bị kim đâm vào tay, một giọt máu tươi chảy ra, Vu Thiện vội đưa ngón tay vào trong miệng ngậm, mí mắt giật không ngừng, trong lòng càng bất an hơn, cảm giác dường như sắp có chuyện xảy ra.

“Chắc là mình đa nghi.” Vu Tiện giễu cợt mình, cô sống ở đây hơn một năm không gặp phải chuyện gì, sao có thể xảy ra chuyện!

Cô tiếp tục hoàn thành thành bản thiết kế, thầm nghĩ, có thể do mình nghỉ ngơi không đủ, sau khi hoàn thành bản thiết kế giao cho công ty, trở về nghỉ ngơi mới được.

Sau khi hạ quyết tâm, Vu Thiện chuyên tâm hoàn thành bản thiết kế, bản thiết kế nhanh chóng được cô hoàn thành, cô rất hài lòng với bản thiết kế này. Sau đó cô đứng dậy lấy bản thiết kế bỏ vào túi xách đi ra khỏi phòng, cô đóng cửa cầm bản thiết kế giao cho công ty, sau đó đi về nhà.

“Tổng giám đốc, ở đây không có ai.” Hắc Tử dẫn theo mấy vệ sĩ, vây quanh gian phòng kia, xung quanh có mấy người già đang ở nhà, còn có mấy bạn nhỏ đang nô đùa, không có bất kỳ người nào khả nghi xuất hiện.

“Bên trong thì sao?” Âu Dương Lãnh đứng ở cửa phòng, thế nào cũng cảm thấy bên trong có bóng dáng cô, ngay cả không khí tựa như cũng lưu lại mùi hương của cô, nhưng trong đó không có ai.

“Hình như không có ai.” Hắc Mộc trả lời, lợi dụng kiến thức của mình, mở cửa sổ ra nhìn bên trong chẳng có người nào.

“Tổng giám đốc, bây giờ phải thế nào?” Hắc Tử hỏi, hiện giờ không thể xác định Vu Thiện có ở đây hay không.

“Chờ một lát, có thể chưa về.” Âu Dương Lãnh nói, tròng mắt đen nhánh âm trầm quan sát căn phòng trước mắt, trực giác của anh sẽ không sai, Kinh Sở đột nhiên xuất hiện ở đây, nhất định có người đặc biệt nào đó ở chỗ này.

“Dạ.” Mọi người gồm cả Âu Dương Lãnh đều trở vào trong xe ngồi, yên lặng chờ chủ nhân căn nhà về, tất cả mọi người nín thở chờ đợi.

Vu Thiện chầm chậm đi về nhà, hôm nay thời tiết rất tốt, ánh mặt trời rực rỡ, ánh nắng trên đỉnh đầu nghịch ngợm, thi thoảng lại chiếu lên mặt cô, cô nhếch khóe miệng, vui vẻ bước đi, lúc tới gần cửa nhà thì nhìn thấy trên đường có rất nhiều dấu chân, vì mới tưới nước trên đường nên dấu chân người đi rất rõ rệt.

Vu Thiện nghi ngờ, sao nhà cô lại có nhiều dấu chân lộn xộn như vậy? Cô nhìn trái nhìn phải, nhìn ra không có gì khác thường mới xoay người đi vào, mở cửa và đi vào phòng.

“Thiện Nhi!” Một giọng nói đàn ông đè nén vang lên sau lưng, tiếng nói nửa đêm nằm mơ vang lên bên tai, khiến cô nổi da gà lông tơ dựng thẳng đứng.

“Thiện Nhi, thì ra em ở chỗ này.” Giọng nói càng lúc càng tới gần, nói vô cùng thân mật, khiến tay nắm chìa khóa của Vu Thiện run rẩy không ngừng, cô nghi ngờ mình nghe nhầm, từ từ xoay người nhìn về phía sau lưng.

Một khuôn mặt tuấn tú chỉ xuất hiện trong giấc mơ bây giờ rõ ràng đang đứng trước mặt cô, ngoại trừ cơ thể có vẻ thon dài hơn, thì đôi mắt đen nhánh mang theo nhớ nhung nhìn mình.

Người đàn ông trước mặt là Âu Dương Lãnh! Vu Thiện hoảng sợ trợn to mắt, bóng dáng Âu Dương Lãnh xuất hiện rõ rệt trước mặt cô, ngực cô nghẹn lại, trong lúc nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

“Thiện Nhi, em để tôi tìm được rồi.” Âu Dương Lãnh tiến lên trước một bước đi tới trước mặt Vu Thiện, khoảng cách giữa hai người chỉ độ mười cm, hơi thở hai bên truyền tới trên người đối phương, ngay cả hít thở cũng phun lên trên người đối phương.

“Anh là Âu Dương Lãnh?” Vu Thiện vẫn chưa thể tin được, người đàn ông trước mặt chính là Âu Dương Lãnh, người đàn ông mình né tránh bấy lâu nay, sao anh ta biết mình ở chỗ này?

“Không, không phải vậy, không phải anh.” Vu Thiện quát lên một tiếng, nhấc chân muốn đi vào trong nhà, cô không dám tin, khi cô cho rằng hai người không đã không gặp một thời gian dài, anh ta thế mà lại ngàn dặm tìm tung tích cô.

Khi cô vừa xoay người Âu Dương Lãnh đã biết cô muốn chạy trốn mình, lúc cô bước vào thì anh chen cả người vào trong phòng.

“Còn muốn chạy à?” Âu Dương Lãnh cong khóe miệng cười lạnh lùng vui vẻ, nếu để anh tìm được cô sao anh có thể để cô biến mất trước mặt mình. Nhất là khi trong đầu anh từng vô số lần ảo tưởng Vu Thiện xuất hiện, cô bước từng bước đi tới bên cạnh, khoảnh khắc kia trong lòng anh vô cùng kích động, nếu như không phải để cô có thời gian thích ứng với việc anh xuất hiện, anh đã sớm không kiềm chế xông lên trước ôm chặt lấy cô.

“Anh đi ra ngoài đi.” Vu Thiện hoảng sợ nhìn Âu Dương Lãnh nhích lại gần mình, nụ cười của anh rất kinh khủng, giống như muốn ăn mình, rõ ràng vừa rồi mình đã chạy vào trong nhà, không ngờ động tác của Âu Dươn Lãnh lại nhanh hơn, theo cô đi vào phòng, lần này mình phải làm sao?

“Thiện Nhi, em cho rằng tôi còn có thể để em rời khỏi tôi?” Âu Dương Lãnh đột nhiên hạ giọng cười, tiếng cười vang vọng trong phòng, bây giờ ngoại trừ bọn họ ra thì đã không còn ai, nói cách khác, cô phải đối mặt với sự nguy hiểm của anh.

“Anh muốn gì?” Vu Thiện cố gắng chống đỡ, cô mới không cho Âu Dương Lãnh nhích lại mình gần từng bước, ở đây là nhà cô, chẳng ai có thể làm càn ở chỗ này, đúng rồi, Pháo Đầu và Thiết Đầu đâu? Bọn họ ở chỗ nào rồi? 

Ánh mắt Vu Thiện bắt đầu di chuyển xung quanh, ảo tưởng muốn tìm cách để Âu Dương Lãnh biết khó mà lui, một năm trước mình đã không muốn ở cùng Âu Dương Lãnh, bây giờ cũng giống vậy.

“Đừng phí công vô ích, toàn bộ bên ngoài đều là người của tôi.” Mắt lạnh Âu Dương Lãnh nhìn chăm chú vào cô, bước từng bước đi tới trước mặt cô, bộ dạng cô đã thay đổi, không còn vẻ yếu đuối. Tóc dài trước kia đã không còn, phát hiện tóc ngắn này tuyệt đối không thích hợp với cô, nhưng thoạt nhìn rất ngây thơ, phòng này là Kinh Sở chuẩn bị cho cô? Từ trước tới giờ cô vẫn ở chỗ này sao? Nghĩ đến Kinh Sở giúp cô sắp xếp hết mọi thứ, trong ngực anh dâng lên lửa giận. 

“Anh đừng tới đây.” Vu Thiện hoảng sợ giọng run rẩy, ánh mắt chăm chú nhìn Âu Dương Lãnh đi tới, tìm biện pháp có thể rút lui an toàn. Bây giờ Âu Dương Lãnh càng nguy hiểm hơn trước kia, thân thể cô lùi về sau không ngừng, cho đến khi lưng dựa vào tường, không còn đường để lui, sắc mặt tái nhợt, cô rời đi một năm, sao Âu Dương Lãnh vẫn còn xuất hiện trong thế giới của cô!

“Thiện Nhi, ngoan, trở về bên cạnh tôi, tôi sẽ yêu thương chiều chuộng em.” Âu Dương Lãnh đã đi tới trước mặt cô, thân thể cường tráng đè lên thân thể cô, khiến cô run rẩy.

“Không, tránh ra.” Vu Thiện vẫn muốn tránh sự trói buộc của Âu Dương Lãnh, cô thật sự không muốn tin Âu Dương Lãnh đang đứng trước mặt cô, mình thật vất vả mới được ở chỗ này để thực hiện mơ ước, sao cam lòng được!

“Thiện Nhi, em biết không? Tôi chờ giây phút này lâu lắm rồi, em là của tôi.” Hai tay Âu Dương Lãnh ôm chặt cô, cảm nhận cô run rẩy, ngửi mùi hương quen thuộc của cô, khoảng trống trong tim được lấp đầy trong thoáng chốc.

“Tránh ra.” Một giọt nước mắt rơi xuống không hề báo trước, Vu Thiện cảm giác dường như mình trở về quá khứ, cảm giác vô lực đó khiến cô khóc thút thít thành tiếng: “Ô ô, anh tránh ra.”

“Đừng khóc, cho dù em khóc cũng không cách nào thay đổi.” Âu Dương Lãnh thương xót dùng miệng hôn khô nước mắt cô, mặc dù cô khóc sẽ khiến lồng ngực cô đau tức, nhưng anh không thể buông cô ra nữa.

“Ô ô, bỏ qua cho tôi đi!” Vu Thiện nâng đôi mắt đầy nước, bên trong soi rõ bóng dáng Âu Dương Lãnh, khiến Âu Dương Lãnh liều mạng, đôi môi mạnh mẽ đè lên môi cô, gắng sức mút, muốn dùng cách này để chứng minh cô quả thực đang ở trong ngực mình.

“Ô, ô, không muốn.” Miệng và tay đều từ chối nhưng sức lực của cô sao địch lại đàn ông, chỉ có thể khóc thút thít tiếp nhận nụ hôn gần như thô bạo.

“Đừng! Anh muốn như thế nào mới bằng lòng bỏ qua cho tôi!” Cô khóc không thành tiếng hỏi, tuyệt vọng trong lòng dâng lên.

Cô cũng không biết vì sao mình lại chọc tới người đàn ông ác ma này, chỉ biết lần nào anh ta cũng ép buộc mình, khiến mình không còn đường lui.

“Đừng nghĩ, cả đời này, em – chỉ có thể là của tôi!” Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của cô, anh nở nụ cười tàn nhẫn rồi hôn cô, không để ý cô kháng cự, kiên quyết đẩy cô ngã xuống ghế salon, vội vàng muốn chứng minh cô là của anh.

Rất lâu rất lâu sau, cổ họng Vu Thiện khàn khàn, lặng lẽ rơi nước mắt, khiến lồng ngực Âu Dương Lãnh càng nghẹn ứ, anh dịu dàng chỉnh sửa lại quần áo cho Vu Thiện, mới vừa rồi mình quá nóng vội, không để ý tới tình huống của cơ thể cô, vì lâu rồi Vu Thiện không làm, nên bị thương rồi.

“Đi, cùng tôi trở về.” Sửa sang lại cho cô xong Âu Dương Lãnh kéo tay cô, muốn dắt cô đi, chỗ này là địa bàn của Kinh Sở, vừa nghĩ tới Vu Thiện theo chân Kinh Sở rời đi thì trong lòng ghận không giết chết Vu Thiện được, thật may là Vu Thiện vẫn ở một mình, nếu không anh chẳng biết mình sẽ làm gì với Vu Thiện nữa.

“Anh đã đạt được điều mình muốn, bỏ qua cho tôi đi.” Vu Thiện ảo tưởng thuyết phục Âu Dương Lãnh, cơ thể cô còn đau, hoàn toàn không đứng lên nổi, hơn nữa cô tuyệt đối không muốn trở về, chỉ muốn cách xa Âu Dương Lãnh thôi.

“Không đủ, tôi muốn em vĩnh viễn ở bên cạnh tôi.” Âu Dương Lãnh nhẫn nhịn, anh rất không muốn nổi giận với Vu Thiện, nhưng Vu Thiện cứ chọc giận anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi