TỔNG GIÁM ĐỐC, PHU NHÂN CHẠY RỒI

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

“Vì sao? Nó rất đáng yêu.” Bàn tay Vu Thiện sắp chạm vào con cá kia, nghe giọng hoảng sợ của Âu Dương Lãnh thì dừng lại, lúc này Âu Dương Lãnh mới yên tâm. Nhưng ngay lúc anh muốn gọi Vu Thiện quay lại, con cá đang tung tăng vậy mà lại nhảy lên cắn vào ngón tay Vu Thiện.

“A.” Vu Thiện sợ hãi kêu lên, chuyện xảy ra đột ngột cô hoàn toàn không kịp phòng bị, bị cá cắn một miếng, trong nháy mắt đau đớn ập tới, máu tươi theo miệng cá rời đi chảy xuống tay cô rơi vào trong nước, cá vui sướng đón lấy máu Vu Thiện chảy xuống, quẫy đuôi đớp.

“Thiện Nhi!” Âu Dương Lãnh chạy nhanh tới chỗ cô, lúc ngồi chồm hổm xuống kéo Vu Thiện, tiện tay nhặt một viên đá dùng sức ném về phía con cá kia, con cá bị công kích vội bơi đi.

“Đau quá!” Vu Thiện vô lực dựa vào trong ngực Âu Dương Lãnh, ngón tay truyền đến đau như kim châm muối xát khiến trán cô đầy mồ hôi, môi mất hết màu máu, run rẩy.

“Cố chịu đựng, chúng ta đi tìm bác sĩ.” Âu Dương Lãnh ôm lấy cô chạy nhanh về phía chiếc xe, còn Hắc Tử và Hắc Mộc đã dò đường trở lại, khi nhìn thấy lão đại và sắc mặt phu nhân vô cùng khác thường trở về, nhất là khi nhìn thấy ngón tay Vu Thiện chảy máu, mà máu chảy ra tay đã chuyển thành màu đen. lequydoon

“Phu nhân bị sao vậy?” Hắc Mộc lo lắng hỏi, tình trạng bệnh như thế này giống như trúng độc.

“Nhanh, lái xe tới bệnh viện.” Âu Dương Lãnh ôm Vu Thiện vào trong xe, khẩn trương nói với Hắc Tử, mắt nhìn gương mặt Vu Thiện đau đớn mất hết huyết sắc, lo lắng trái tim đau nhói.

“Dạ.” Hắc Tử và Hắc Mộc cũng không biết xảy ra chuyện gì, khi nhìn thấy tổng giám đốc khẩn trương như vậy, lập tức chạy xe lên đường lớn, hiện tại không quản được nhiều, cho dù bị phát hiện thì sao!

“Thiện Nhi, kiên nhẫn chút nhé!” Ôm cô vào trong ngực, Âu Dương Lãnh an ủi, anh tìm được một chiếc khăn trong khe ghế xe, tìm được một lọ thuốc cũng không biết là thuốc gì, đổ vào vết thương cho Vu Thiện, sau đó dùng khăn băng bó lại.

Thuốc bột rắc lên vết thương khiến Vu Thiện càng thét to: “Đau quá! Đau quá….” Nước mắt nhỏ xuống từng giọt, đau đớn bứt rứt khiến cô cắn chặt môi dưới, muốn phân tán chú ý đau đớn.

“Lái nhanh một chút.” Lòng Âu Dương Lãnh như lửa đốt, nhìn cô đau đớn lòng anh càng thêm khó chịu, anh tình nguyện mình bị thương, đau đớn còn hơn để cô chịu đựng!

“Lão đại, đã nhanh lắm rồi.” Hắc Tử cũng biết phải lái nhanh, nhưng đây đã là tốc độ nhanh nhất rồi, xe đã đến đường cái, có nhiều người xuất hiện như vậy, không thể chạy nhanh được.

“Hắc Tử, tập trung lái xe đi.” Hắc Mộc nói, liếc mắt nhìn đằng sau ánh mắt thoáng hiện lo lắng, bây giờ chỉ sợ bọn họ đã bị theo dõi, nhìn thấy tổng giám đốc vì cô không tiếc mạo hiểm, chẳng lẽ tổng giám đốc yêu Vu Thiện?

Xe nhanh chóng đến bệnh viện nhân dân lớn nhất thành phố E, xe kiêu ngạo ngừng trước cổng bệnh viện khiến nhiều tiếng nói bất mãn, nhưng khi nhìn thấy mấy người áo đen trên xe đều lách mình tránh đi. Nhìn bộ dạng bọn họ chắc chắn không phải là người tốt lành gì, vội vàng rời đi, ai mà dám đụng vào người như vậy chứ.

“Bác sĩ!” Âu Dương Lãnh ôm Vu Thiện xông thẳng vào phòng cấp cứu, Hắc Mộc đã sớm vào phòng trước đẩy một chiếc cáng cấp cứu ra.

Bác sĩ cấp cứu vội vàng tới: “Xảy ra chuyện gì?”

“Bị cá cắn.” Âu Dương Lãnh trả lời, đặt Vu Thiện lên chiếc cáng cấp cứu, khi gần tới bệnh viện thì Vu Thiện đã đau đến ngất đi rồi.

Cáng cấp cứu chạy vội tới phòng cấp cứu, dọc đường đi rất nhiều bác sĩ y tá tham gia vào đoàn, ngăn cản đám người Âu Dương Lãnh ở ngoài cửa phòng, bên trong phòng lập tức tiến hành cấp cứu.

Âu Dương Lãnh đứng ngoài cửa ra vào, nhìn tình hình bên trong phòng cách cửa sổ thủy tinh, trong lòng rất hối hận, nếu như anh ngăn cản sớm một chút thì cô không phải chịu đựng đau đớn này.

“Lão đại, không sao đâu.” Hắc Tử nhìn thấy anh như vậy cũng không biết an ủi thế nào, chỉ có thể nói câu này.

“Tổng giám đốc, không phải chất kịch độc, nên sẽ tốt thôi.” Hắc Mộc trừng mắt liếc Hắc Tử, cảm thấy cậu ấy đúng là nói nhảm.

“Lão đạo, sao phu nhân trúng độc?” Hắc Tử hỏi, tò mò quá, dù sao bây giờ loại cá này cũng đã tuyệt chủng, anh ta chỉ nghe nói thôi.

“Câm miệng.” Hắc Mộc liếc nhìn Âu Dương Lãnh, sau đó quát Hắc Tử, “Cậu không nhìn thấy tổng giám đốc đang phiền não sao?”

“Em tò mò mà.” Hắc Tử kêu oan, anh ta chỉ muốn biết rõ mà thôi.

“Vị nào là người nhà bệnh nhân?” Bác sĩ phòng cấp cứu xuất hiện, liếc mắt nhìn hai người cãi nhau, vừa liếc mắt nhìn Âu Dương Lãnh đứng ở phòng cấp cứu.

“Tôi là chồng cô ấy, cô ấy làm sao vậy?” Âu Dương Lãnh thấy bác sĩ đi ra nóng lòng hỏi.

“Người bệnh đã không có việc gì, may là đưa vào viện kịp thời, trước mắt cứ nằm viện quan sát đã, mấy người có thể gặp cô ấy. Tôi muốn hỏi, mấy người nhìn thấy cá ở đâu?”

“Trong ao phía trong rừng.” Âu Dương Lãnh trả lời, sau đó xông vào phòng cấp cứu.

Hắc Mộc đứng sau lưng nói vị trí cụ thể cho bác sĩ biết, sau đó đi cùng Hắc Tử vào phòng cấp cứu, y tá đang băng bó cho Vu Thiện. Bộ dạng Vu Thiện hôn mê đập vào mắt, vẻ mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào, tay phải băng bó, tay trái treo kim truyền nước.

“Ao trong rừng?” Bác sĩ nghi ngờ nói, đây không phải địa phận nghỉ ngơi của tiên sinh Liệt sao? Tại sao có thể có cá đó? Mà loại cá đó đã sớm tuyệt chủng rồi.

Haizzz, anh ta quyết định đi xem, may là trong bệnh viện còn tồn thuốc giải, nếu không hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi. Loại cá thích uống máu là một loài cái chứa chất kịch độc, vào viện muộn thì sẽ chết người. 

Vu Thiện được đẩy ra đưa vào phòng bệnh cao cấp bên cạnh, Âu Dương Lãnh ở bên cạnh cô suốt, Hắc Tử và Hắc Mộc thì chờ ở trong xe, đồng thời liên lạc với mấy anh em ở thành phố S nhanh chóng đến đây. 

Âu Dương Lãnh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Vu Thiện, đôi mắt nhìn  chằm chằm gương mặt tái mét của cô, trong lòng âm thầm thề, từ này về sau nhất định không bao giờ làm cô bị thương nữa.

Vu Thiện cảm giác mình đang ở trong sương mù, trên chân truyền đến cảm giác lạnh băng khiến cô run rẩy, ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện mình bị giam kín trong không gian kín mít.

Trong lòng hít thở không thông làm cô bắt đầu khủng hoảng, dưới chân hỗn loạn, đây là chỗ nào? Âu Dương Lãnh đâu? Anh ở chỗ nào? Không phải mình đi cùng với anh sao?

Cô cất bước đi về phía trước mặt, tự nói với mình cô phải đi tìm Âu Dương Lãnh, cho nên đừng sợ, nhưng cô càng đi về phía trước quang cảnh xung quanh vẫn giống như lúc đầu, bốn phía đều là sương mù, không có cảnh nào khác, lần này cô luống cuống, lớn tiếng gọi: “Âu Dương Lãnh, anh đang ở đâu?” Trả lời cô là tiếng vọng của cô!

“Âu Dương Lãnh, anh đang ở đâu?”

“Âu Dương Lãnh, anh đang ở đâu?”

Vu Thiện hoảng loạn, vì gì chỉ có cô ở đây? Vì sao Âu Dương Lãnh vứt bỏ mình ở lại trong lúc này? Cô không ngừng tìm kiếm, tự nói với mình không phải sợ, nói không chừng bây giờ Âu Dương Lãnh đang cứu mình! An ủi mình như vậy, đồng thời bước tiếp đi về phía trước.

Cách đó không xa truyền đến tiếng Âu Dương Lãnh nói chuyện, nhưng khi cô tập trung lắng nghe thì lại chỉ có một tiếng nói nhỏ, không phân biệt được có đúng là giọng Âu Dương Lãnh hay không.

Cô không nhịn được hô lớn: “Âu Dương Lãnh, có phải anh không?” Đáp lại cô vẫn là tiếng vọng lại, đột nhiên sương mù trước mặt bị ánh sáng chiếu rọi tan ra, Vu Thiện mở to mắt muốn nhìn rõ phía trước là gì, nhưng lại không nhìn ra gì cả.

Ánh sáng dần dần tới gần cô, lúc này Vu Thiện nhìn rõ hết, rõ đến mức tất cả đều là khói trắng cuồn cuộn vách núi! Vu Thiện hoảng loạn nhìn khói trắng càng lúc càng đến gần, sắp đến bên chân cô, cô mới giật mình tỉnh dậy, vội vàng quay mặt chạy về phía sau!

“A! Cứu mạng!” Vu Thiện không ngừng lùi về phía sau, nhưng khói trắng cũng tới gần cô, tốc độ nhanh hơn cả cô chạy, làm sao bây giờ? Hiện tại trong đầu cô hiện lên là gương mặt tuấn tú của Âu Dương Lãnh, anh đang ở chỗ nào? Vì sao không tới cứu tôi!

Ngay lúc cô hoảng loạn nghĩ tới Âu Dương Lãnh, khói trắng hắt tới trên người cô, mang đến làn khói nóng bỏng nhưng lại đẩy cả người cô xuống hầm băng, dưới làn khói trắng cuồn cuộn là vách núi, nghĩ thầm bây giờ xong đời rồi, môi run rẩy gọi tên một người: “Âu Dương Lãnh, cứu tôi!”

“Thiện Nhi, tôi ở đây!” Âu Dương Lãnh nghe giọng yếu ớt của cô vội vàng đến xem cô, thấy trán cô đầy mồ hôi, gương mặt tái nhợt, nhăn mày, bộ dạng như đang chịu đựng đau đớn.

“A! Đừng như vậy!” Vu Thiện hoảng sợ trừng to mắt nhìn chằm chằm trần nhà, miệng hít thở từng ngụm, trong đầu là hình ảnh mình ngã xuống vách núi, dưới vách núi là dòng nham thạch nóng bỏng cuộn chảy! Lúc gần kề nó cô cho rằng mình chết chắc rồi.

Mắt không nhấp nháy, cô nhìn trần nhà, hô hấp dần dần bình ổn, Âu Dương Lãnh nắm chặt tay cô, khuôn mặt tuấn tú treo lơ lửng giữa không trung nhìn cô: “Thiện Nhi? Thiện Nhi em không sao chứ?”

“Âu Dương Lãnh?” Vu Thiện nhìn thấy Âu Dương Lãnh, đột nhiên ngã nhào vào lồng ngực anh, kích động ôm chặt anh: “Lãnh, đừng bỏ em lại!”

“Sẽ không, làm sao anh có thể vứt bỏ em lại, Thiện Nhi, ngoan nào.” Âu Dương Lãnh ôm Vu Thiện vào trong ngực anh, bàn tay có tiết tấu vỗ lưng cô an ủi.

“Vì sao vừa nãy không tới tìm em?” Vu Thiện vùi mặt vào bả vai anh, hít lấy hơi thở nam tính của anh, trong miệng bắt đầu oán giận, cảm giác giống làm nũng hơn.

“Đứa ngốc, anh vẫn luôn ở đây!” Âu Dương Lãnh mỉm cười, đây là cô đang làm nũng sao? Đôi tay càng thêm dịu dàng.

“Không, rõ ràng vừa rồi anh không ở đó.” Vu Thiện nói tiếp, lúc nãy mình tìm anh trong sương mù nhưng không tìm thấy! Nghĩ đến chỗ đó Vu Thiện càng ôm chặt Âu Dương Lãnh, cảm giác sợ hãi càng tăng thêm.

“Em làm sao vậy?” Cảm nhận cô không ngừng run rẩy, giống như đang sợ hãi chuyện gì đó đã xảy ra, vừa rồi cô liên tục gọi tên mình, có phải mơ thấy ác mộng không?

“Ôm chặt em!” Lúc Âu Dương Lãnh muốn buông cô ra, Vu Thiện phát hiện kêu lên, cô mới từ vách núi đó trở về, không muốn rời khỏi anh.

“Có phải Thiện Nhi mơ thấy ác mộng không?” Âu Dương Lãnh đành phải ôm chặt cô, chưa từng thấy Vu Thiện như vậy, gần đây cô không gần gũi cùng mình, cho dù là muốn cô thì cũng là cô bị ép buộc, còn hiện tại cô chủ động ôm anh, sao không khiến anh vui vẻ cho được!

“Ác mộng?” Vu Thiện nghi ngờ nhìn Âu Dương Lãnh, thấy ánh mắt nuông chiều của anh, cộng thêm hiện giờ cô đang trong ngực anh, cảm giác thân mật khiến gương mặt cô đỏ ửng đáng yêu.

“Thiện Nhi mơ thấy ác mộng rồi, em xem, đây là bệnh viện.” Ý Âu Dương Lãnh bảo cô nhìn cách trang trí của căn phòng, cô đã mê man một đêm, bây giờ là ban ngày của ngày hôm sau.

“Đây là đâu?” Lúc này Vu Thiện mới nhìn rõ nơi mình đang ở, xung quanh đều là tường vôi trắng, ngay cả màn che cũng màu trắng.

“Chúng ta đang ở trong bệnh viện.”

“Bệnh viện? Vì sao?” Vu Thiện nghi ngờ, tại sao bọn họ phải ở viện? Đã xảy ra chuyện gì?

“Em quên?” Âu Dương Lãnh chứng kiến bộ dạng mê muội của cô, biết rõ cô không nhớ, cũng tốt, nhưng ký ức không hay thì không nhớ cũng được.

“Có phải đã xảy ra chuyện gì?” Vu Thiện hỏi, cô nhìn thấy tay trái mình đeo kim tiên, ngón trỏ phải quấn băng gạc, cô bị thương?

“Không việc gì, bác sĩ nói em có thể xuất viện bất cứ lúc nào.” Âu Dương Lãnh an ủi cô, thấy cô nhìn vết thương trên ngón tay, giải thích: “Em không cẩn thận bị cắn, yên tâm, bây giờ không sao rồi.”

“À, nhưng không phải em mới ở trong sương mù sao? Tại sao ở đây?” Chẳng lẽ mình mơ thấy ác mộng?

“Sương mù? Thiện Nhi nói gì đó, ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.” Âu Dương Lãnh gối cằm lên vai cô, thấy cô tỉnh lại, đôi mắt đen nhanh thả lỏng.

“Vậy khi nào chúng ta rời khỏi đây?” Mùi bệnh viện khiến cô nhớ tới ngày mẹ mất, cũng là mùi này, ký ức không chịu nổi lại trách móc trong đầu, sắc mặt cô càng thêm tái nhợt.

“Chờ đi, em mới vừa tỉnh lại.” Âu Dương Lãnh để ý cô vừa tỉnh lại, độc tố trong cơ thể còn chưa giải hết hoàn toàn, thì không vội rời khỏi bệnh viện: “Em nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai chúng ta đi.” Đặt cô xuống giường, đắp chăn cho cô.

“Anh muốn đi đâu?” Vu Thiện vội vàng hỏi, bàn tay nhỏ bé cầm lấy bàn tay to của anh: “Đừng rời khỏi em.”

“Ngoan, không đi, anh ở đây với em.” Âu Dương Lãnh có chút kinh ngạc, sao trong thoáng chốc Vu Thiện lại ỷ vào mình? Có phải đầu cô bị thương?

“Thật ư?” Vu Thiện vui mừng hỏi, cô không muốn Âu Dương Lãnh rời khỏi cô, chỉ có nhìn thấy Âu Dương Lãnh lòng cô mới có thể yên tâm. Còn làm cô có cảm giác yên tâm chính là đôi mắt dịu dàng của Âu Dương Lãnh, khiến lòng cô yên ổn trước nay chưa từng có.

“Ừ, ngoan ngoãn ngủ đi.” Âu Dương Lãnh ngồi bên giường nhìn cô, hôm nay phản ứng của Vu Thiện vượt quá sức tưởng tượng, vì sao ngủ một giấc tỉnh lại Vu Thiện trở nên ỷ vào mình như vậy? Hay là cô phát hiện tâm ý của mình, yêu anh?

“Lão đại!” Ngay lúc anh nhắm mắt lại ngủ, ngoài cửa truyền tới tiếng kêu bị đè nén, Âu Dương Lãnh chau mày, một lần nữa đắp chăn cho Vu Thiện, liếc nhìn Vu Thiện ngủ rồi xoay người sải bước rời, Hắc Tử đứng ở cửa ra vào, hạ giọng: “Lão đại, chúng ta bị phát hiện rồi, những người kia sắp tới.” Giọng điệu rất lo lắng.

“Lúc nào sẽ tới?” Âu Dương Lãnh nhíu mày, giọng nói trong trẻo nhưng hơi lạnh phả ra xung quanh, dòng khí lạnh khiến những người xung quanh không dám tới gần bọn họ.

“Chắc ngày mai sẽ tới.” Hắc Tử nói, vừa rồi ngồi trong xe nghe thấy anh em ở thành phố S xa xôi báo cáo, biết được tin này lập tức tới báo cáo với lão đại, còn các anh em đang gấp rút đuổi tới bên này, không biết có thể tới trước mấy người kia hay không.

“Chúng ta có bao nhiêu vũ khí?” Âu Dương Lãnh hỏi, hai tay đút trong túi quần, lưng tựa vào vách tường, cả người phát ra sức hấp dẫn vô hình.

“Không nhiều lắm, mỗi người một khẩu.” Ý chỉ có ba khẩu súng, mà bọn họ có bốn người, một người phụ nữ chưa từng trải qua sự đời, tình thế gây bất lợi cho bọn họ.

“Được rồi, cố chèo chống đến khi anh em tới.” Âu Dương Lãnh cười lạnh, nhiêu đó cũng đủ anh đối phó với những người đó, ngày hôm qua anh không ra tay không có nghĩa hôm nay anh sẽ không ra tay, hơn nữa anh không xâm phạm người khác, người khác lại ảo tưởng muốn ngồi trên đầu anh giương oai!

“Lão đại, anh quyết định?” Hắc Tử lo lắng hỏi, nếu như không có Vu Thiện thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp, còn bây giờ bọn họ đang ở bệnh viện, nếu như đấu võ sẽ ảnh hưởng đến người trong bệnh viện.

“Ừ, chú ý sát sao mọi thứ, với cả nhanh chóng tìm chỗ bí mật, Thiện Nhi cần tĩnh dưỡng.” Trong bệnh viện nhiều người, không thể liên lụy đến bệnh viện, đây là chuyện giữa anh và hắn ta!

Vốn cho rằng rời khỏi tập đoàn Âu Dương thì những chuyện cùng hắn ta sẽ theo anh rời đi biến mất, không ngờ tới hắn ta lại muốn đuổi cùng giết tận, có phải hắn biết thế lực ẩn giấu sau lưng mình? Hắn sợ hãi? 

“Vâng, chúng ta vẫn ở lại đây sao?” Hắc Tử lo lắng hỏi, ở lại nguy hiểm vô cùng lớn.

“Không việc gì, theo lời tôi mà làm.” Âu Dương Lãnh không vui cắt ngang lời anh ta, con mắt tối xuống, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh, xoay người đi vào phòng, vẻ mặt ngủ yên ổn của Vu Thiện đập vào mi mắt, trái tim lạnh lùng bình yên lại.

Hắc Tử nhìn lão đại đi vào lặng lẽ nhìn vào trong, thấy rõ ràng lão đại nâng tay Vu Thiện lên đặt lên môi hôn, bộ dạng cẩn thận, anh ta ngạc nhiên đến rớt cả cằm, đây là lão đại lạnh lùng hàng ngày sao?

“Đi ra ngoài!” Âu Dương Lãnh phát hiện trong không khí có hơi thở của người khác, lập tức trừng mắt nhìn chằm chằm Hắc Tử đang nhìn trộm ở cửa, Hắc Tử kinh động mất thăng bằng, thiếu chút nữa ngã rạp xuống đất: “Ngại quá, lão đại, em trượt chân!”

Vội vàng xoay người đi ra ngoài, anh ta muốn báo tin này cho Hắc Mộc, Hắc Mộc thối nhất định không biết tổng giám đốc đã yêu Vu Thiện rồi. Ngay lúc anh ta vào xe, muốn nói cho Hắc Mộc, lại bị Hắc Mộc nói một câu, “Ngu ngốc, ai bảo cậu ngu như vậy!”

Hoa hoa lệ lệ ngã nhào xuống đất, tại sao mình là người biết muộn nhất! Anh ta quỳ rạp trên đất đấm ngực dậm chân.

“Được rồi, còn không đi chuẩn bị chuyện phòng ốc.” Vẻ mặt Hắc Mộc lạnh lùng nhìn em trai giả chết trên mặt đất, xem thường anh ta.

“Đúng vậy nhỉ, thiếu chút nữa quên việc này.” Hắc Tử lấy lại tinh thần, nhìn bộ dạng đáng đánh đòn của anh trai trong lòng u sầu, ngoan ngoãn đứng lên ngồi vào xe, nhận mệnh lệnh lái xe đi tìm kiếm phòng thích hợp nghĩ dưỡng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi