TỔNG TÀI BÁ ĐẠO GIÀNH VỢ YÊU

Hai má Bạch Lộ đỏ hồng, tim vẫn đang đập thình thịch, lời từ chối dường như đã ở trong miệng, nhưng lúc này, cô lại nhận ra mình không có sức để nói ra...

Lương Phi Phàm...Lương Phi Phàm...

Cô không kìm được thầm đọc cái tên này ba lần, chậm rãi mà tỉ mỉ, giống như ánh mặt trời mang theo cầu vồng rực rỡ sau cơn mưa xuân, rọi vào trong lòng cô, nơi đó giờ đang rất ấm áp và đầy màu sắc.

"...Lương tổng, phía trước rẽ trái là đến nơi".

Bạch Lộ ngồi ở ghế phó lái, rướn cổ chỉ chỉ con đường phía trước, nhìn tòa chung cư mình ở càng ngày càng gần, xe của cô trong kính chiếu hậu cũng chầm chậm theo sau, đó là Quan Triều lái giúp cô.

Cuối cùng cũng tới cổng lớn chung cư, Lương Phi Phàm nheo mắt nhìn qua, sau đó mới hỏi: "Cô ở tầng mấy?".

"Tầng bảy".

"Xe của cô thì để Quan Triều lái xuống bãi đỗ xe tầng hầm?".

"Vâng, vị trí A khu 7 là của tôi". Bạch Lộ lễ phép trả lời.

Lương Phi Phàm gật đầu, sau đó mở cửa xe đi xuống, chắc là anh đi bảo Quan Triều đi đỗ xe. Không lâu sau thì quay trở lại, mở cửa xe cho Bạch Lộ rồi đỡ cô xuống.

Bạch Lộ cảm thấy tối hôm nay mình đã làm phiền Lương Phi Phàm quá nhiều rồi, giờ chẳng lẽ còn để anh dìu mình lên sao?

Cô đâu dám, liền vội vã nói: "Lương tổng, cám ơn anh tối nay đã giúp đỡ tôi, nhưng giờ tôi về đến nhà rồi, tôi có thể tự đi lên được, bên này không có bậc thang, không sao đâu".

Lương Phi Phàm nhìn cô mỉm cười, đèn đường chiếu lên khuôn mặt anh tuấn góc cạnh của anh, làm nụ cười nhẹ của anh cũng trở nên tình tứ: "Giúp người thì giúp cho trót, đã đưa cô đến tận cổng chung cư rồi, chỉ còn một đoạn đường nữa, đúng lúc tôi đang khát nước, cô không định mời tôi uống gì đó à?".

Bạch Lộ càng xấu hổ hơn: "Lương tổng không chê là được".

Lương Phi Phàm bảo cô ngồi lên xe lăn, đẩy cô về phía trước: "Sao cơ, trong lòng cô tôi là một người hay soi mói như vậy à?".

Soi mói?

Bạch Lộ thầm cười khổ, lúc mới tiếp xúc với người đàn ông này, cô thực sự hận đến nghiến răng nghiến lợi, anh ta đâu chỉ soi mói? Phải là cực kì soi mói mới đúng?!

Nhưng cũng không thể phủ nhận, thực ra Lương Phi Phàm yêu cầu rất cao với chất lượng cuộc sống, đối với công việc cũng cực kì nghiêm ngặt, có điều anh đối xử với cấp dưới rất tốt.

Mình chính là một ví dụ!

"Lương tổng...rất tốt". Cuối cùng Bạch Lộ vẫn từ tốn nói một câu như vậy, chỉ là vừa nói xong, cô liền cúi đầu rũ mắt, hai tay vốn đang đặt trên đầu gối cũng bắt đầu lúng túng xoắn vào nhau, đầu ngón tay trắng nõn hồng lên một cách rất ràng.

Lương Phi Phàm đứng bên cạnh cô, lúc này hai người đã vào thang máy, thang máy từ từ đi lên, anh nghe thấy cô nói hai chữ "rất tốt", liền cúi đầu xuống nhìn cô, anh không thấy được biểu cảm của cô, nhưng lại phát hiện ra tai cô hơi nóng lên.

Sợi tóc đen mềm mại vén sau tai cô, lúc thang máy đi lên dường như mang theo một luồng gió ấm, thổi qua gò má cô, sợ tóc này liền nghịch ngợm rủ xuống.

Lương Phi Phàm không kìm chế được vươn tay qua, nhẹ nhàng giúp cô vén tóc lên mang tai, ánh mắt vừa phức tạp vừa nóng bỏng nhìn đỉnh đầu của cô.

Bạch Lộ chỉ cảm thấy vành tai truyền đến cảm giác ấm áp, theo bản năng cô ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải đôi mắt trong trẻo của Lương Phi Phàm...

Tim cô, lập tức lại đập loạn lên.

Tay anh ấy, làm gì vậy?

Đôi môi mím chặt của Bạch Lộ hơi mấp máy, chưa kịp mở miệng nói gì, thang máy đã kêu ting một tiếng, đúng lúc cắt ngang bầu không khí mờ ám.

Lương Phi Phàm lại vô cùng bình tĩnh đẩy cô ra khỏi thang máy, còn Bạch Lộ đã hít thở gấp gáp rồi.

Vừa rồi anh ấy...có phải đang giúp mình vén tóc?

Với hành động này, liệu cô có thể nghĩ rằng đây chỉ là sự quan tâm cơ bản nhất của cấp trên đối với cấp dưới nữa hay không?

Cô không ngốc, cô cũng không phải loại người lạnh lùng, cô có cảm xúc, rõ ràng cô cảm nhận được gì đó...

"Bên trái hay bên phải?" Tầng này có hai căn hộ, Lương Phi Phàm đứng giữa hai cánh cửa, trầm giọng hỏi.

Bạch Lộ hoàn hồn từ trong dòng suy nghĩ miên man, vội vàng chỉ bên phải: "Đây...bên này...".

"Mở cửa".

"À".

Bạch Lộ ngày càng nôn nóng, Lương Phi Phàm đứng sau lưng cô, khí thế mạnh mẽ, khiến người ta không thể làm lơ, mùi hương nam tính thanh mát mà hôm nào cô cũng ngửi thấy trên người anh, lúc này đang bao quanh cô.

Bạch Lộ cảm thấy tay mình bắt đầu mất khống chế, bắt đầu run rẩy.

Không biết chọc vào ổ khóa bao lâu, cửa cuối cùng cũng mở ra, vì Bạch Lộ ngồi trên xe lăn nên không với tới đèn tường chỗ huyền quan được, lúc cô mở miệng, giọng nói cũng hơi run rẩy: "...Lương tổng, hơi tối, anh cẩn thận chút, công tắc đèn ở trên tường...Á!".

Cô bỗng nhiên bị ôm eo nhấc lên, Bạch Lộ vừa mới lấy lại nhịp thở, giờ lại trở nên gấp gáp, tiếng kêu của cô chỉ mới lên đến cổ họng, gáy đã bị một bàn tay đỡ lấy, nụ hôn của Lương Phi Phàm lập tức ập xuống.

Bạch Lộ cảm thấy trong đầu như có vật gì chợt nổ tung, những màu sắc rực rỡ vốn đang ở trong lòng cô nháy mắt đã xông lên đầu, cô không suy nghĩ được gì nữa, đến thân thể mình rốt cuộc đang ở đâu cô cũng không rõ.

Nụ hôn của Lương Phi Phàm, trong dịu dàng lại mang theo bá đạo, lúc nông lúc sâu, đầu lưỡi linh hoạt ra vào giữa môi răng cô. Thì ra môi cô ấy mềm như vậy, giống như bánh pudding ngọt ngào vậy, rõ ràng là anh ghét đồ ngọt, nhưng lúc này lại thoải mái cực kì, chỉ cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ, còn muốn nhiều hơn.

Thế là bàn tay đỡ gáy cô càng dùng sức, nhưng không biết có phải Bạch Lộ hồi hộp quá hay không, môi cô vẫn luôn mím chặt, chân bị bó thạch cao trở nên cồng kềnh, toàn thân cô run rẩy, cố ngả về phía sau, Lương Phi Phàm lanh lẹ kéo cô về, lần này anh đổi một cách khác, ôm cô ép lên tường, một lần nữa cúi đầu...

Trong bóng tối, anh chuẩn xác hôn lên môi cô lần nữa, giọng nói trầm ấm gợi cảm vì mang theo xúc cảm tình dục mà có vẻ hơi ấm ách, nhưng lại rất dễ nghe: "Hôn nhau, không phải như thế này. Nào, ngoan, há miệng ra...".

Tựa như có vật gì đập mạnh vào huyệt thái dương của Bạch Lộ, cô có cảm giác hồn lìa khỏi xác, lơ lửng giữa không trung, dường như cô đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô có vẻ cũng biết chuyện này không đúng, vì vậy cô cần phải đẩy anh ra, cô hẳn là nên từ chối...

Nhưng cô hữu tâm vô lực, lại còn cực kì phối hợp hé môi ra, sau đó cảm nhận được đầu lưỡi anh tiến vào, toàn thân cô run bắn.

Lương Phi Phàm nhận ra cô đang run, lý trí lấy lại được quyền kiểm soát, nụ hôn bá đạo mà triền miên cuối cùng cũng dừng lại, hai tay anh vẫn đang đỡ mặt cô, trong bóng tối, đôi mắt anh tỏa sáng lạ thường, rõ ràng không nhìn thấy gì, nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở củ anh...

Nóng bỏng đến thế, từng chút từng chút lướt qua da thịt trên khuôn mặt cô.

Bạch Lộ cảm thấy bây giờ còn khó xử hơn cả ban nãy.

Môi cô dường như vẫn giữ lại mùi hương thuộc về anh, còn mặt cô toàn là hơi nóng anh phả ra, cô sắp không thể hô hấp, cô giãy dụa theo bản năng, trùng hợp thế nào, khuỷu tay cô đụng trúng công tắc đèn ở huyền quan.

Căn phòng tối om lập tức sáng bừng, hai người ở trong bóng tối quá lâu, đều bị ánh sáng đột ngột làm chói mắt, cùng nhau nheo mắt lại...

So với khuôn mặt tương đối bình thản của Lương Phi Phàm, Bạch Lộ có thể coi là hoảng hốt kinh sợ.

Cô thực sự không ngờ đèn lại bất ngờ sáng lên, tất cả những gì vừa xảy ra như một giấc mơ, nhưng lúc này hai người vẫn áp sát vào nhau, hai tay cô còn túm áo hai bên hông của anh, chứng minh rằng chuyện ban nãy không phải mơ, là thật!

Lương Phi Phàm...hôn mình?

Bạch Lộ bị sự thật này làm cho hoảng hốt đến mức mặt đỏ bừng, gần như nhỏ ra máu. Cô vốn dĩ đã có chút sợ sệt khi đứng trước mặt Lương Phi Phàm, giờ thì ngay cả hít thở cũng dè dặt, đôi mắt ngấn nước còn không dám ngước lên nhìn anh, bàn tay ở bên hông anh cũng buông ra như bị điện giật...

Cô không hiểu sao Lương Phi Phàm lại hôn mình, bây giờ não cô nhũn như bùn, cô không thể lý giải nổi nụ hôn vừa rồi rốt cuộc là ý gì...

Lương Phi Phàm, anh ấy có ý gì?

Là cảm thấy thích thú nhất thời nên hôn mình ư? Hay là...hay là còn gì đó khác?

Không, không thể nào, anh ấy là Lương Phi Phàm!

Lương Phi Phàm, đối tượng được bao nhiêu cô gái đổ xô vào, một công tử cao quý được ví như thần, anh ấy muốn kiểu phụ nữ nào mà không có? Sao anh ấy có thể...

"Xin lỗi, hành động vừa rồi của tôi có hơi đường đột". Lương Phi Phàm ho nhẹ một tiếng, một người giỏi ăn nói như anh, lúc này vốn từ cũng trở nên nghèo nàn.

Anh mấp máy môi, độ cong mang theo một chút lo lắng khó có thể che giấu, mặc dù vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đang xoay chuyển dữ dội.

Không phải anh không nhận ra sự lo lắng và mất tự nhiên của cô, Lương Phi Phàm đành thở dài một hơi, sau đó mới hỏi: "Nhà vệ sinh ở đâu?".

Bạch Lộ chỉ thấy tai kêu ù ù, dường như không nghe thấy anh nói gì, dường như lại nghe thấy anh đang hỏi nhà vệ sinh.

Cô vẫn một mực cúi thấp đầu, hàng mi dài trông như một đường nét rời chuyển động, không ngừng rung lên, cuối cùng đưa tay chỉ bên phải, vẫn không lên tiếng.

Ánh mắt Lương Phi Phàm nhìn cô đầy phức tạp, biết lúc này nói nhiều không hay, liền cất bước đi vào nhà vệ sinh.

Cửa vừa đóng, anh liền mở vòi nước, ngẩng lên nhìn mình trong gương, cặp lông mày dày rậm của anh đang nhíu chặt...

Vừa rồi anh đã làm gì?

Bạch Lộ, cô gái này có ma lực gì chăng?

Anh phát hiện hành động của mình dạo này ngày càng không hợp lẽ thường, khác thường là ma quỷ, anh hiểu rõ đạo lý này, huống hồ anh vốn dĩ luôn tương đối hờ hững lạnh nhạt với phụ nữ, hành vi ban nãy... Xem thêm...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi