TỔNG TÀI BÁ ĐẠO GIÀNH VỢ YÊU

Quan điểm của Lương Vô Minh không hề cực đoan như Lương Kiếm Nam.

Ông ấy là một người lính, quan niệm đạo đức mới là điều quan trọng nhất đối với ông ấy. Khi một người đàn ông đã làm cho một cô gái mang thai, thì việc quan trọng nhất trước mắt chính là – chịu trách nhiệm!

Lương Vô Minh nhướn đôi lông mày hơi bạc trắng lên và nhìn về phía đứa cháu trai đang ngồi yên trên ghế sofa, không nói một lời nào. “Phàm à, nội muốn nghe suy nghĩ của con.”

Lương Phi Phàm từ nhỏ đến lớn luôn là một người rất quyết đoán, làm việc gì cũng đều rất chín chắn và điềm tĩnh. Mặc dù anh có địa vị cao nhưng chưa bao giờ làm càng. Tất cả những người hiểu anh đều biết rõ, đối với Lương Phi Phàm mà nói, phụ nữ không bao giờ quan trọng bằng sự nghiệp!

Do đó, bây giờ anh đã làm cho một cô thư ký mang thai, và đã che giấu rất tốt. Lương Vô Minh nghĩ rằng, suy nghĩ của anh mới là điều mà ông ấy muốn biết nhất.

“Ông ơi, chuyện này là sơ suất của con, nhưng Bạch Lộ không phải là kiểu phụ nữ mà bố đã nói.”

Lương Phi Phàm nói súc tích và cô đọng, dường như anh không có ý định giải thích gì thêm, nhưng anh cũng không muốn bố mình phủ định Bạch Lộ một cách cực đoan như vậy.

“Không phải là kiểu phụ nữ đó?” Lương Kiếm Nam vừa nghe thấy con trai vẫn bảo vệ cho Bạch Lộ, ông ta càng tức giận hơn. “Vậy con nói thử xem, cô ta là loại phụ nữ nào?”

“Bố à.” Cơ thể cao lớn của Lương Phi Phàm từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa. Anh ta vẫn điềm tĩnh, giọng nói vẫn rất bình thản, nhưng mỗi chữ mỗi câu đều đầy khí thế, không thể phản bác lại được. “Thời gian Bạch Lộ ở bên cạnh con tuy không dài, nhưng con biết rõ cô ấy là loại phụ nữ nào. Bố nghĩ rằng mang thai là việc mà cô ấy muốn gài bẫy con thì có thể gài bẫy được con à? Chẳng lẽ ở trong lòng bố, con trai của bố là một người dễ bị sắc đẹp mê hoặc đến vậy à?”

Lương Kiếm Nam không ngờ rằng bây giờ con trai mình lại vì hạng phụ nữ đó mà chiếu tướng mình, nên càng tức giận đến phồng mang trợn mắt. “Con nói vậy là ý gì? Con đang muốn nói với mọi người, con..., con thích người phụ nữ đó?”

“Cô ấy thực sự không làm cho con ghét.” Lương Phi Phàm cong cong đôi môi mỏng của mình theo thói quen, rồi nhìn vào vẻ mặt như thấy ma của Lương Kiếm Nam khi nghe thấy câu nói vừa rồi, anh lại càng bình thản hơn. “Ông ơi, bố ơi, nếu mọi người gọi con đến là để xác nhận chuyện này, vậy bây giờ con có thể nói với mọi người một cách rất rõ rằng, đứa bé trong bụng Bạch Lộ là của con. Còn về những việc khác, bây giờ con chưa thể nói gì với mọi người, nhưng hãy cho con ba ngày, con sẽ cho mọi người một câu trả lời.”

“Trả lời? Trả lời gì?” Lương Kiếm Nam giận đến nỗi muốn nhồi máu cơ tim. “Phàm à, con đừng nói với bố là con sẽ chịu trách nhiệm với người phụ nữ đó. Việc này không có gì để trả lời cả. Bây giờ Diệp Lân đã quay về rồi, ba cũng đã nói chuyện với nhà họ Diệp, tháng sau sẽ chuẩn bị cho hai đứa đính hôn trước, vậy mà con lại gây ra chuyện này, con đem cái sỉ diện của ông già này để đi đâu?”

“Gì mà không chịu trách nhiệm?” Lương Vô Minh hoàn toàn không đồng ý, cây gậy trong tay gõ thật mạnh xuống đất. “Người làm bố như con đang dạy dỗ con trai mình kiểu gì vậy hả? Khi con còn nhỏ, bố đã dạy con như vậy à? Làm cho người ta mang giống của nhà họ Lương chúng ta, vậy mà không cho người nhà họ Lương chịu trách nhiệm? Con làm như vậy mới là đem sỉ diện của ông già này để đi đâu thì có!”

“... Bố.” Lương Kiếm Nam bỗng sượng mặt lại, giọng nói đột nhiên mất hết khí thế vừa rồi. “... Không phải thế, chuyện này khác với chuyện kia, thằng Phàm nó...”

“Thằng Phàm là con trai của con, còn cô gái đó không có bố mẹ à?” Lương Vô Minh vẫn phong thái đó, khoan nói đến cô gái đang mang thai con của Lương Phi Phàm là người như thế nào, nhưng với ông ấy mà nói, đã là máu mủ của họ Lương thì không bao giờ được vứt bỏ. “Con đừng nói những lời đốn mạt này với bố!”

“Bố...”

“Im miệng!” Lương Vô Minh đã ngoài ngũ tuần, nhưng khi đứng dậy thì lưng vẫn thẳng đứng, và đầy khí thế. “Chuyện này không phải do con nói là xong! Cô gái đó là người như thế nào thì để sau này hẵng tính. Nếu đứa bé là con của thằng Phàm, vậy thì không được để xảy ra bất kỳ sai sót gì!”

“Thưa bố, hay cứ tạm sắp xếp, để Phi Phàm đưa cô gái đó đến gặp mặt chúng ta một lần?” Lí Đường Lâm nãy giờ vẫn đứng im lặng ở đó giờ mới nói chen vào một câu. “Bên ngoài đồn đại thế nào là việc của người ta, bây giờ đã mang thai rồi, cần phải gặp mặt một lần chứ.”

“Con không đồng ý.” Lương Kiếm Nam đập bàn phản đối. “Làm vậy tức là cho cô ta bước vào cửa nhà họ Lương, làm vậy rồi có nghĩ cho nhà họ Diệp không? Rồi hôn sự của thằng Phàm và Diệp Lân phải làm sao?”

“Không phải con luôn khoe khoang đế chế kinh doanh của mình lớn mạnh lắm à? Lẽ nào bây giờ con còn định dùng liên hôn thương mại để giữ vững địa vị của mình?” Lương Vô Minh luôn không thích mùi hôi của tiền trên người con trai mình.

Lương Kiếm Nam bị câu nói của bố mình chặn họng làm sắc mặt thay đổi, đôi môi dày khẽ mấp máy, nhưng lại không thể thốt ra một lời nào.

Lương Phi Phàm vẫn đứng đó lắng nghe ba người lớn trong nhà đôi co qua lại. Vẻ mặt anh vẫn điềm tĩnh, hai tay đang nhét vào túi quần một cách thong dong, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm đó lại có chút lúng túng.

Cô gái đó... Bây giờ cô ấy đang làm gì?

Có phải trước đó cô ấy đã biết chuyện mình có thai rồi?... Có lẽ cô ấy đã biết điều đó rồi... Có lẽ, chính là lần đó, lần đầu tiên anh đưa cô đến bệnh viện... Lúc đó chắc cô ấy đã biết rồi?

Trong hai tháng qua, cô ấy đã giấu giếm rất khéo, ngày nào cũng ở bên cạnh mình, nhưng cô ấy không để cho bất kỳ ai nhận ra...

Có phải cô ấy không hề có chút ấn tượng gì về chuyện xảy ra hai tháng trước? Không, chắc chắn sẽ không có ấn tượng gì cả, nhưng... Cho dù là vậy đi, nhưng lẽ nào cô ấy không hề có chút tò mò về việc ai là bố của đứa bé sao?

... Hay là, cô ấy đã có quyết định rồi? Cho dù sinh con khi chưa kết hôn, cho dù không biết bố của đứa bé là ai, cô ấy cũng sẽ sinh đứa bé này ra đời?

Không biết tại sao, chỉ mới nghĩ đến đây, Lương Phi Phàm liền cảm thấy có một ngọn lửa không tên đang trỗi dậy trong ngực mình.

May mà đứa bé này là của anh, nhưng nếu không phải là của anh thì sao? Cô cũng định sẽ sinh nó ra đời à...?

Những suy nghĩ mâu thuẫn này làm cho anh cảm thấy đầu óc mình hơi rối loạn, nhưng anh lại không thể kìm được mà nghĩ về điều đó. Nếu không phải của anh, nếu là của người khác, nếu người đã cùng cô suốt đêm cách đây hai tháng là một người khác... Bây giờ có phải cô cũng đang mang thai con của người khác hay không?

“... Thưa bố, đây là hai chuyện khác nhau. Bây giờ con có một kế hoạch rất lớn. Ba cũng biết bây giờ Lương thị đang muốn tiến vào ngành bất động sản, vừa hay khu đất mà con định mua lại có quan hệ khá lớn với Diệp thị, nếu thằng Phàm có thể liên hôn với Diệp Lân...”

“Bố mặc kệ động sản hay bất động sản gì đó của con, bây giờ bố chỉ quan tâm đến chắt của bố, nên việc này không thể do con quyết định được!”

“Bố...”

Lương Phi Phàm hơi lơ đãng nhưng rồi đã hoàn hồn lại, vì nghe tiếng cãi vã bên tai. Nhưng anh không muốn nghe bất cứ điều gì nữa, bèn quay người và đi thẳng về phía cổng biệt thự.

Lí Đường Lâm là người đầu tiên nhận ra, liền vội vàng đuổi theo.

“Phi Phàm.”

“Mẹ.” Lương Phi Phàm vội giấu đi biểu hiện trên khuôn mặt, giọng nói trầm khàn. “Con xin lỗi đã làm mẹ lo lắng, nhưng con hiểu rất rõ trái tim mình. Mẹ yên tâm, con sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này. Về phần bố, mẹ cũng không cần phải nói thêm gì đâu.”

“Phi Phàm, con nói thật cho mẹ biết, có phải con đã thích cô gái đó thật rồi không?”

Con trai của mình là tuýp người như thế nào, sao bà ấy lại không biết?

Trên thực tế, tính khí của Lương Phi Phàm phần lớn đều giống bà ấy. Từ nhỏ, anh đều thờ ơ đối với rất nhiều việc, cả người dường như được bao bọc trong một bức bình phong che chở không ai có thể chạm tới. Ngay cả khi bạn cố tình muốn tiếp cận anh, anh cũng chưa chắc sẽ cho bạn đến gần.

Phụ nữ, đối với anh mà nói, thật sự chỉ là một danh từ mà thôi.

Trong lòng Lí Đường Lâm cũng luôn cho rằng, con dâu tương lai của họ Lương chắc chắn sẽ là Diệp Lân. Hơn nữa, cô gái này cũng là một cô gái được phép đền gần con trai mình trong nhiều năm qua.

Tuy nhiên, bây giờ bất thình lình xuất hiện một Bạch Lộ, lại còn đang mang thai... Lương Phi Phàm là người rất thông minh và thận trọng, việc này đối với anh mà nói là một “sai lầm” sẽ không bao giờ tồn tại.

Mà đã không bao giờ có thể tồn tại, vậy thì sai lầm này không phải là sai lầm nữa.

Và anh muốn sai lầm này biến thành sự thật…

“Con là con trai của mẹ. Con đang nghĩ gì, mẹ đều biết rất rõ.” Lí Đường Lâm khẽ thở dài, đưa tay ra và vỗ lên vai Lương Phi Phàm, cuối cùng vẫn nói nhẹ nhàng: “Con đi làm việc đi, nhưng mà... Bây giờ đã biết rồi, vậy hãy tìm thời gian rồi đưa cô gái đó về nhà, đừng để người ta cảm thấy tủi thân. Về phần bố con, con cũng không cần phải lo, mẹ thấy ông nội con cũng có ý giống mẹ.”

“Dạ con biết rồi, mẹ.”

Đôi mắt của Lương Phi Phàm u ám lại, nhưng trong đầu vẫn cứ suy nghĩ về câu hỏi vừa rồi của Lí Đường Lâm…

Con có thực sự thích cô gái đó không?

Thật sự, thích sao?

Bạch Lộ bước xuống khỏi xe mình, đưa tay ra để đóng cửa xe, khi nhìn lên thì thấy một đôi chân dài mảnh khảnh đập vào mắt mình.

Ống quần vest màu xám nhạt cũng thẳng đứng, cô từ di chuyển tầm mắt lên trên theo màu xám nhạt đó, cuối cùng là một khuôn mặt đẹp trai đang cười mà như không cười, kèm theo một chút xấu xa xuất hiện trước mắt.

Hớ! Cô còn chưa đi tìm hắn tính sổ, vậy mà hắn đã tự tìm đến tận cửa à?

Bạch Lộ siết chặt cái chìa khóa trong tay, lạnh lùng trừng mắt nhìn vào Sở Úy Dạ. “Anh Sở, anh đến để tự thú đó hả?”

“Cô Bạch à, cô đổi nghề làm cảnh sát từ khi nào vậy?” Sở Úy Dạ cong đôi môi mỏng gợi cảm lên và cười, hai tay chắp sau lưng, cả người trông như một bức tường thịt, chặn trước mặt Bạch Lộ, bộ dạng trông lười biếng nhưng lại có một sức đàn áp mạnh mẽ. “Có điều, nếu cô Bạch làm cảnh sát thật, Sở tôi sẽ rất sẵn lòng đến đồn cảnh sát thường xuyên để hỗ trợ cô điều tra.”

Hắn đang lợi dụng mình bằng lời nói, đương nhiên Bạch Lộ cảm nhận được điều đó.

Chẳng qua chỉ là một tên trộm, dù đó là tổng tài của một công ty lớn đã lên sàn chứng khoán thì sao? Đã dùng cách trộm gà đổi chó để lấy cắp thiết kế của người khác, bây giờ lại còn thản nhiên như không, còn dùng nụ cười tùy tiện này với mình nữa chứ...

Bạch Lộ chỉ cảm thấy một cơn giận dữ ập lên đến não, rồi hỏi to: “Sở Úy Dạ, anh thật bỉ ổi đê tiện! Tại sao anh lại hãm hại tôi?”

“Hãm hại?” Sở Úy Dạ nhướn mày với vẻ uể oải. “Tại sao tôi phải hãm hại cô?”

“Anh còn không thừa nhận?” Bạch Lộ thực sự muốn chỉ thẳng vào mũi hắn và mắng hắn là một tên khốn. “Có cần tôi kể lại sự việc một cách rõ ràng từ đầu đến cuối cho anh nghe không? Sở Úy Dạ, Viễn Đông của anh cũng chỉ có chút bản lĩnh vậy thôi à? Anh chỉ biết đánh cắp bản vẽ thiết kế của người khác để đạt được mục đích của mình. Anh dùng cách này để thắng EC, thắng Lương Phi Phàm. Hừ! Anh làm vậy mà muốn tôi tôn trọng anh?”

Đối với lời mắng chửi của cô, Sở Úy Dạ không giận mà còn cười, giọng điệu thư thái. “Lương tổng của cô chẳng phải luôn bảo vệ cô hay sao? Tại sao lần này lại không tin cô nữa rồi?” Xem thêm...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi