TỔNG TÀI BÁ ĐẠO GIÀNH VỢ YÊU

“Đủ rồi!”

Cơ thể của Lương Phi Phàm đột nhiên đứng lên từ vị trí ngồi, môi mỏng của anh mím chặt lại, độ cong của góc môi thể hiện sức chịu đựng của anh lúc này đã đến cực hạn. “Bố, con đã nói rồi, con người cô ấy thế nào con hiểu rất rõ, con biết bố rất thích xem mặt bắt hình dong, bố luôn đánh giá mọi thứ từ góc nhìn của mình, tốt hay xấu cũng được kết luận như vậy. Những thứ khác con đều có thể không tính toán nhưng việc này con hi vọng sẽ kết thúc ở đây.”

“Kết thúc ở đây?” Lương Kiếm Nam dùng sức vỗ xuống bàn rồi cũng đứng lên theo Lương Phi Phàm: “Bố thấy con thật sự đã ăn phải bùa mê thuốc lú rồi, con nói kết thúc ở đây bố liền kết thúc ở đây sao? Việc này bây giờ mới bắt đầu! Con có nhìn rõ người phụ nữ con hết lòng bảo vệ đó rốt cuộc có tâm tư gì không? Con đừng tưởng bố không biết cô ta dùng thủ đoạn gì mới leo lên được giường của con, bây giờ có con rồi liền muốn vào cửa của nhà họ Lương. Con có bị điên không vậy?”

Đương nhiên Lương Phi Phàm cũng không thể ngồi yên, anh gõ xuống mặt bàn với vẻ uy nghiêm: “Việc này trước đây con đã nói với bố rồi, hôm nay con đến không phải để bố nói những lời dơ bẩn này!”

“Bố...”

Lương Phi Phàm ở bên ngoài dù có độc ác thế nào nhưng khi đứng trước mặt bố mình anh vẫn tỏ vẻ cung kính: “Việc này mọi người thật sự không hiểu rõ. Được, vừa rồi con nói có chút quá trớn. Nhưng bố ơi, bố hãy cho con một chút thời gian để con nói toàn bộ câu chuyện với mọi người. Đến lúc đó bố sẽ biết Bạch Lộ muốn vào cổng nhà họ Lương không chỉ vì muốn báo thù Tịnh Tiêu rồi mơ giấc mơ hào môn.”

Bạch Lộ túm chặt tay mình, cô dùng rất nhiều sức khiến ngón tay cô dường như cắm vào trong lòng bàn tay cô nhưng cô lại đột nhiên không thấy đau. Có tiếng người nói không ngừng vang lên bên tai cô nhưng thế giới của cô lại đặc biệt yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức có một giọng nói đang cười cợt cô rất rõ ràng.

Bạch Lộ mày xem, đây chính là sự chứng minh tốt nhất.

Mày thật sự nghĩ rằng mày ngồi ở đây là có thể đường đường chính chính trở thành người phụ nữ của Lương Phi Phàm?

Không, mày chỉ đang tự mình chuốc lấy thôi!

“Bố quả thực đã điều tra cô ta, 2 tháng trước người phụ nữ vì tiền mà bán đứng cơ thể của mình, bố nói có sai không? Con nói thật với ông con lúc đó có phải bọn con vì lý do đó nên mới có quan hệ với nhau không? Cho nên bây giờ cô ta có thai hai tháng, bố không nghi ngờ đứa trẻ trong bụng cô ta có phải của con không, nhưng mục đích của cô ta tuyệt đối không đơn giản! Bố có nói sai không?”

“Có lẽ từ hai tháng trước cô ta đã thiết kế xong tất cả rồi! Bên ngoài có bao nhiêu người muốn gả vào trong nhà họ Lương chúng ta? Con nói xem loại người không có thân phận rõ ràng, chỉ dựa vào cái bụng liền muốn vào trong nhà họ Lương? Thật là tức cười!”

“Việc này có phải là thật không?” Lương Vô Minh vừa nghe con trai nói cháu trai của mình và Bạch Lộ trước đây lại kinh khủng như vậy, đương nhiên đây là điều không thể chấp nhận được nhất đối với một người quân nhân kỷ luật nghiêm khắc như ông. Sắc mặt ông thay đổi, ánh mắt đục ngầu nhìn thẳng vào Lương Phi Phàm: “Cháu nói thật cho ông biết, bố cháu nói có thật không?”

“Ông...”

“Vâng, hai tháng trước quả thật cháu đã quen giám đốc Lương như vậy.”

Có một giọng nữ u ám đột nhiên nói xen vào, Bạch Lộ không thể nghe tiếp được nữa, cô trực tiếp ngắt lời của Lương Phi Phàm, cô vẫn nắm chặt hai tay của mình như cũ và đứng lên từ vị trí ngồi, chỉ có điều cô không cụp mắt xuống nữa.

Tuy Bạch Lộ biết hốc mắt của mình lúc này nhất định đã đỏ lên rồi nhưng cô thấy bản thân không cần thiết phải tiếp tục ngồi ở đây nghe Lương Kiếm Nam nói những lời không lọt tai đó nữa.

Vâng, nhà họ Lương là gia đình gianh gá của thành phố A, nhà họ Bạch thì nghèo rớt mùng tơi, nhưng có tiền không có nghĩa là có thể ngang ngược hạ nhục người khác như vậy.

Cô nắm chặt gan bàn tay của mình lại, lưng cô vô thức thẳng lên, ánh mắt cô sắc bén như cung tên, “Ông nói không hoàn toàn đúng.”

“2 tháng trước tôi bị người khác chuốc say, lúc đó tôi không rõ rốt cuộc bản thân đã làm gì.... Quả thật tôi đã tỉnh dậy ở trong một khách sạn xa lạ, khi tỉnh lại thì bên cạnh tôi đã không có ai nữa, tôi không biết người đó là Lương tổng. Hai tháng sau tôi mới phát hiện mình có thai nhưng tôi vẫn không biết bố đứa bé là ai. Có lẽ ông sẽ thấy tôi ăn nói bừa bãi, tôi luôn làm việc tại EC, sau này thật trùng hợp là Lương tổng cũng qua đó... Nhưng việc tôi không làm tôi sẽ không thừa nhận.”

“Gia đình danh giá như nhà họ Lương đối với mọi người quả thật rất đáng nể, nhưng không phải người con gái nào cũng muốn bước vào đó.” Bạch Lộ thở sâu cắn môi rồi nói: “Nếu không phải vì đứa con trong bụng, hôm nay tôi cũng sẽ không đến đây. Tôi cũng là con người, tôi cũng có cảm giác. Tôi không đồng ý đánh giá của ông với tôi. Tôi chưa bao giờ tính toán với Lương tổng, bây giờ tôi cũng có thể nói rõ ràng với ông, cho dù ông có tin hay không tôi đều thật sự không muốn gả vào nhà họ Lương. Nếu ông đồng ý để tôi sinh đứa con này ra thì tôi sẽ nuôi dưỡng nó trưởng thành, sau này tôi cũng sẽ không gây bất cứ rắc rồi nào cho nhà họ Lương, đứa trẻ này sẽ theo họ của tôi...”

“Cô đang đùa trò đùa quốc tế gì với tôi vậy?”

Lương Kiếm Nam tức giận ngắt lời của Bạch Lộ.

Không ngờ đứa con gái trông có vẻ yếu đuổi này khi phản bác thật sự khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.

Lấy lùi để tiến sao?

Người phụ nữ này đúng là nham hiểm!

Lương Kiếm Nam hừ lạnh một tiếng: “Người tôi gặp còn nhiều hơn cơm cô ăn, cô đang chơi trò thả trước bắt sau trước mắt tôi sao? Cô còn non lắm!”

“Kiếm Nam, việc này anh vẫn nên nghe ý kiến của con trước đã.”

Lý Đường Lâm có ấn tượng khá tốt với Bạch Lộ, nhưng vừa rồi nghe chồng bà nói những lời đó trong lòng bà cũng thấy lo lắng, lại thêm trước đây Tiêu Tịnh dường như nói là Bạch Lộ là người trong ngoài không giống nhau nên bà muốn quan sát trước đã, dù sao thì người phụ nữ cũng đã mang thai đứa con của nhà họ Lương. Nhưng tình hình trước mắt như vậy,với tính tình nóng nảy của chồng bà thì đến lúc đó thật sự làm ra việc gì đó cũng không tốt lắm.

“Nghe nó nói làm gì?” Lương Kiếm Nam lại hoàn toàn không quan tâm: “Em không nhìn thấy người phụ nữ con trai em một lòng bảo vệ hay sao? Cô ta không bình thường, em có hiểu không?”

“Phàm, hôm nay bố phải nói rõ trước mặt ông con, con biết xưa nay bố làm việc luôn dứt khoát gọn gàng. Cô ta đã mang thai con của con thì bố sẽ không ngăn cản cô ta sinh đứa con này ra. Nhưng cô ta tuyệt đối không được gả vào nhà họ Lương.”

Kết luận cuối cùng Lương Kiếm Nam đưa ra đó là Bạch Lộ có thể mang thai, có thể sinh con nhưng người như cô chẳng qua là công cụ sinh con mà thôi.

Đương nhiên Bạch Lộ không mong thật sự có thể kết hôn với Lương Phi Phàm, hôn nhân không có tình yêu thì có ý nghĩa gì?

Nhưng sự do dự trước đây của cô dường như đã bị Lương Phi Phàm loại bỏ, khi cô thật sự lấy dũng khí bước vào nơi này lại bị Lương Kiếm Nam đẩy ra bằng thái độ độc ác và khinh miệt như vậy.

Từ trước đến nay Bạch Lộ chưa từng là người dễ bắt nạt, cô cũng có chính kiến riêng, cô có thể chịu đựng để bản thân không tức giận, nhưng Lương Kiếm Nam hết lần này đến lần khác dẫm lên giới hạn của Bạch Lộ làm cô không chịu được nữa.

Cô cắn chặt răng: “Sinh con hay không là việc của riêng tôi, nếu nhà họ Lương các người chỉ coi tôi là công cụ sinh con, xin lỗi tôi không thể nghe theo, nhưng tôi cũng có thể nói rõ ràng, xưa nay tôi chưa từng mong có thể gả vào nhà các người, tôi biết ngưỡng cửa của mình ở đâu.”

Bạch Lộ nhìn gương mặt không vui Lương Kiếm Nam liền hất cầm lêm, cô ép bản thân cười sảng khoải: “Ông Lương hôm nay là tôi không biết tự lượng sức mình mà bước vào nơi này, tôi không biết thì ra ông không thích tôi như vậy. Nhưng tôi nghĩ con người ai cũng có giá trị tồn tài của riêng mình. Ông Lương ông có thể coi thường tôi, nhưng ông đừng sỉ nhục tôi thêm nữa! Nếu không thì ông sẽ khiến tôi cảm thấy ông thân là người chỉ huy của đế quốc thương nghiệp khi đối nhân xử thế cũng chỉ có vậy mà thôi.” Nói xong Bạch Lộ liền khẽ gật đầu với Lương Kiếm Nam đang ngạc nhiên và tức giận sau đó cô cầm lấy túi xách của mình không quay đầu lại đi ra khỏi phòng của khách sạn.

“Người phụ nữ đó, cô ta vừa nói cái gì? Cô ta mắng tôi chẳng qua chỉ có vậy?”

Mãi cho đến khi cửa phòng đóng lại Lương Kiếm Nam mới phản ứng lại được, ông hầm hầm tức giận đập tay xuống bàn hô lớn: “Mọi người đã nghe thấy chưa? Một người phụ nữ vậy bây giờ đã thế này rồi, sau này nếu nó thật sự có gì đó với A Phàm không biết còn thế nào nữa?”

“Tôi tuyệt đối không đồng ý cho nó gả vào nhà họ Lương! Đứa trẻ trong bụng cô ta, đợi cô ta sinh nó ra lại cho người đến đưa về là được, cô ta không có tư cách có đứa trẻ đó!”

“Bố!”

Lương Phi Phàm từ khi bắt đầu đã không nói gì, từ nhỏ anh đã rất tôn trọng bề trên, sự giáo dục tốt đẹp khiến anh luôn nhẫn nhịn trước những lời cay nghiệt của bố mình với Bạch Lộ.

Không phải không muốn nói, chỉ là dường như ngay cả cơ hội để anh mở lời cũng không có. Lời của Lương Kiếm Nam khiến anh tức giận, nhưng những lời nói của Bạch Lộ đã xóa bỏ sạch sẽ quan hệ của anh với cô cũng làm anh thấy rất không thoải mái.

Khóe miệng của Lương Phi Phàm xiết chặt, anh nói với vẻ lạnh như băng: “Xin bố đừng tùy tiện sỉ nhục nhân cách của người phụ nữ của con, cũng đừng tùy tiện quyết định cuộc sống của cô ấy giúp cô ấy.”

Ánh mắt của Lương Kiếm Nam sững lại, cả người ông cứng lại.

Lương Phi Phàm không muốn nói thêm điều gì nữa, anh chỉ khẽ gật đầu với Lương Vô Minh sau đó anh ổn định lại tâm trạng rồi mới mở lời nói: “Xin lỗi ông vì đã khiến bữa cơm thành ra thế này, việc này sau này cháu sẽ giải thích rõ với ông, cháu đi trước đây.”

Khi đến bên cạnh Lý Đường Lâm anh còn cố ý nói với bà một câu: “Mẹ cũng đừng nghĩ nhiều, lát nữa con sẽ liên lạc với mẹ.”

Lúc này Lương Phi Phàm mới rời khỏi căn phòng.

“Những việc con nói vừa nãy đều là thật sao?” Lương Phi Phàm vừa đi Lương Vô Minh đã hỏi con trai với vẻ mặt nặng nề: “Đưa cho bố xem những gì con điều tra được, còn cả việc nhà của Bạch Lộ, bên cạnh cô ta còn có người thân nào không?”

Lương Kiếm Nam suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Hình như cô ta còn có một người mẹ làm y tá ở bệnh viện, còn gần hai năm nữa là nghỉ hưu.”

“Bố cô ta thì sao?” Lý Đường Lâm hỏi.

“Đã qua đời khi cô ta bảy tuổi. Xem thêm...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi