TỔNG TÀI BÁ ĐẠO GIÀNH VỢ YÊU

Đường đường là tổng giám đốc EC, sao lại đích thân xuống phòng ăn của nhân viên?

Anh ấy thực sự là...gây thêm phiền phức cho mình mà.

Bạch Lộ cắn môi, không dám quay đầu nhìn, chỉ nghe thấy tiếng bước chân vững vàng hình như ngày càng gần, cô lập tức có tâm lý trốn tránh, đặt mạnh đôi đũa xuống, đi về hướng ngược lại.

Lương Phi Phàm trơ mắt nhìn bóng lưng Bạch Lộ chạy trối chết, đôi mắt sắc bén nheo lại.

Hai ngày nay cô vẫn luôn trốn tránh anh thì chớ, hôm nay gọi điện cho cô cũng lại tắt máy, bảo Quan Triều báo cô lên phòng làm việc là để tránh nghi ngờ, ai ngờ cô cũng không đến, anh lại ngốc ngếch ở phòng làm việc đợi mấy tiếng liền. Bây giờ cô cũng không thèm liếc mắt nhìn anh mà bỏ chạy.

Khuôn mặt anh tuấn của Lương Phi Phàm sa sầm, băng qua bàn ăn đuổi theo cô.

Các nhân viên xung quanh nhìn hai người trước sau rời khỏi nhà ăn, nhất thời liền nhốn nháo.

"...Thấy gì không? Lương tổng! Chắc chắn là anh ấy đến tìm Bạch Lộ!".

"Trước đây tôi nghe nói Bạch Lộ là người rất thủ đoạn, không ngờ là thật, vậy mà lại khiến Lương tổng đích thân xuống nhà ăn tìm, cô ta nghĩ mình là ai cơ chứ!".

"Vừa rồi rõ ràng cố ý đi trước, sau đó lại làm Lương tổng phải đuổi theo, loại phụ nữ gì không biết!".

"Nhìn bộ dạng của cô ta xem, đúng là loại chuyên quyến rũ đàn ông chứ sao nữa!".

"Lương tổng đã có hôn thê, hơn nữa hình như cũng sắp đến công ty chúng ta rồi".

"...Để xem cô ta sẽ ra sao. Tôi thật sự không ưa cô ta chút nào".

Bạch Lộ chạy một mạch tới cửa thang máy, vừa định xoay người xem phía sau có ai theo không liền bị bàn tay đặt bên hông nâng lên, chưa kịp định thần đã kinh hãi bị anh ôm ngang.

"A". Cô vừa kêu lên một tiếng đã bị anh ôm vào thang máy, hai tay theo bản năng ôm lấy lưng Lương Phi Phàm, đôi mi thanh tú nhíu chặt: "Anh làm gì vậy? Mau thả tôi xuống. Đây là công ty!".

May mà anh đi vào thang máy riêng, Bạch Lộ nhìn cánh cửa chậm rãi đóng lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

"Em cũng biết đây là công ty?". Lương Phi Phàm không vui, giọng nói trầm khàn: "Vì sao tôi gọi điện em lại tắt máy? Quan Triều bảo em lên phòng làm việc của tôi em cũng không lên? Hả? Nếu đây là công ty, ông chủ tìm em, đáng lẽ em phải làm tròn bổn phận mới phải chứ?".

Lời nói nghe có vẻ chính đáng của anh vào tai cô sao lại có cảm giác như là: "Lấy việc công làm việc tư" thế nhỉ?

"Lương tổng, nếu bây giờ anh lấy thân phận ông chủ nói chuyện với tôi, vậy anh ôm tôi là có ý gì?". Bạch Lộ tay để trước ngực anh, hất hàm chặn họng anh.

Lương Phi Phàm nhìn cô gái trong ngực, chiếc cằm nhỏ hơi ngước lên, con ngươi đen lánh hoàn toàn không có vẻ kiêng dè mình, ngược lại còn có chút tinh quái, tâm trạng u ám của anh dường như đã được mặt trời chiếu rọi, xua tan lớp mây mù.

"Hả? Em vừa gọi anh là gì?". Chân mày anh nhướng lên, bàn tay ôm cô dần rời xuống, mười ngón tay thon dài không mạnh không nhẹ đỡ lấy mông cô - khuôn mặt anh tuấn vẫn giữ nguyên vẻ bình thản.

Bạch Lộ bị hành động của anh làm biến sắc, nắm tay đấm lên ngực anh: "...Anh, đồ lưu manh! Anh buông ra!".

"Em là người đầu tiên mắng tôi lưu manh". Lương Phi Phàm không giận mà cười, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô gái trong lòng, ánh mắt tràn đầy yêu thương mà chính anh cũng không nhận ra: "Em nói lại xem, anh lưu manh chỗ nào?".

Bạch Lộ da mặt mỏng, bị anh đùa như vậy, càng nói càng lắp bắp: "...Anh là đồ đáng ghét! Anh chính là lưu manh...Tay anh, tay anh đang làm gì đó?".

"Em nói xem anh đang làm gì?".

"Buông tôi ra".

"Chạm vào người phụ nữ của mình là lưu manh sao?". Lương Phi Phàm trưng ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: "Chẳng lẽ anh nhìn em không có cảm giác mới là đứng đắn? Vậy phải gọi là bất lực mới phải?".

"...?". Ai là người phụ nữ của anh?!

Những lời này nghẹn lại ở họng cô hồi lâu không nói ra được.

Trong lúc Bạch Lộ mắng mình vô dụng, Lương Phi Phàm đã xoay người đi ra khỏi thang máy.

Tầng trên cùng tòa nhà là phòng là việc của anh, không có ai khác ở đó, anh đạp phăng cửa phòng làm việc, rồi ôm người phụ nữ không biết nghe lời cũng không chịu phối hợp này ném lên ghế sopha.

Thân hình cao lớn chậm rãi bao phủ, cánh tay thon dài chống hai bên người cô, Bạch Lộ co vào một góc ghế sopha: "...Anh, anh muốn làm gì?"

"Trở lại vấn đề vừa rồi". Giọng Lương Phi Phàm trầm ấm, khuôn mặt tỏa sáng gần như là hoàn mỹ, khí thế sẵn có trên người khiến ai cũng cảm thấy một áp lực vô hình. "Trả lời tôi tử tế, vì sao hai ngày nay thấy tôi là trốn? Hôm nay vì sao lại tắt máy? Vì sao bảo đến tìm anh em cũng không chịu đến? Vì sao vừa rồi ở nhà ăn thấy anh liền bỏ chạy, hả?".

Bạch Lộ bị anh dọa cho hít thở cũng phải dè dặt: "...Anh, đừng áp vào tôi gần như vậy".

"Thế này mà gần?". Lương Phi Phàm không nghĩ vậy, khóe miệng nhếch lên một cách cợt nhả: "Đừng đánh trống lảng, trả lời câu hỏi của tôi đi, trả lời sai sẽ bị phạt".

Hai chữ cuối vô cùng mờ ám, Bạch Lộ không biết có phải là do bản thân "tư tưởng bất chính" hay không, khi anh vừa nói đến trừng phạt, cô lại nhớ đến cảnh tượng mê đắm ở trên ghế sopha trong nhà cô, kích thích đầu óc cô, khiến cô càng lủi sâu hơn vào góc sopha, giọng nói lí nhí.

"...Tôi bận".

"Hửm?".

"Không phải tôi cố ý không đến gặp anh". Cô nói hết sự thật: "Lúc Quan Triều gọi điện báo tôi thì giám đốc Lý cũng giao việc cho tôi, tôi vẫn luôn bận rộn".

"Vậy còn hai ngày nay vì sao lại trốn tránh tôi, nhìn thấy tôi liền bỏ chạy?".

"...Đâu có".

"Em chắc là không có chứ?". Anh nheo mắt lại, mỉm cười áp sát cô: "Đừng nói dối anh. Anh đã bảo rồi, nói dối sẽ bị phạt".

Anh cách cô quá gần, lông mi dài đều tăm tắp gần như đã chạm vào mi mắt cô, hai cơ thể dù đã mấy lần tiếp xúc nhưng Bạch Lộ vẫn bị anh làm cho bối rối, vô thức ngừng thở, cắn môi, hồi lâu sau mới dám lí nhí nói: "...Tôi, không phải cố ý tránh anh, tôi chỉ là...không biết phải đối diện như thế nào".

"...Tôi chưa từng làm chuyện đó với đàn ông, tôi...".

"Chuyện gì cơ?". Người nào đó được nước lấn tới.

Bạch Lộ không ngốc, tất nhiên là biết được anh cố ý!

Cô hơi tức giận, theo bản năng vươn tay đẩy anh ra, nhưng không ngờ ngón tay bị xước lúc chỉnh sửa tài liệu lại quẹt vào kim băng ở ngực áo Lương Phi Phàm, vết thương mới khép lại liền bị rách ra, cô đau đớn "shh" một tiếng, vội vàng ấn tay của mình.

Lương Phi Phàm biến sắc, nắm tay cô nhìn: "Xảy ra chuyện gì? Vết rách này từ khi nào?".

Vết thương không quá nghiêm trọng, chỉ bị rách nhẹ nhưng đã chảy máu, chân mày Lương Phi Phàm nhíu lại: "Nào, tôi đưa em đi bệnh viện".

"Không cần!". Bạch Lộ rụt tay lại, cảm thấy anh đang làm quá lên: "Đây chỉ là vết thương nhỏ thôi, mua băng cá nhân dán vào là được rồi, không cần đi viện".

"Đang chảy máu thế kia sao có thể là vết thương nhỏ chứ?". Anh quan sát cô từ trên xuống, cuối cùng mới nói:" Em đã rất gầy rồi, giờ lại mất máu nữa, không biết sẽ ốm yếu đến mức nào nữa, hơn nữa em đang mang thai, tất nhiên phải đến bệnh viện kiểm tra".

"Không nghiêm trọng vậy đâu".

Bạch Lộ vì muốn anh bỏ ý định đưa mình đến bệnh viện, liền giơ ngón tay chảy máu ngậm vào miệng, ngước mắt lên nhìn, ấp úng nói: "...Thế này, ừ, là ồn rồi, chỗ anh có băng cá nhân không?".

Bạch Lộ không hay biết, hành động vô ý vừa rồi của cô, với người đàn ông đang si mê mình là khiêu khích đến mức nào.

Cô ngồi trên chiếc ghế sopha da màu đen, vì mới giãy dụa nên tóc hơi rối, mấy sợi tóc dài vương nơi gò má, đôi môi đỏ mọng đang ngậm ngón tay, vô tội nhìn anh, thực sự là "tính công kích" quá mạnh.

Lương Phi Phàm cảm thấy máu trong người mình sục sôi, cuối cùng dồn vào bụng dưới, nơi nhạy cảm nào đó bắt đầu rục rịch trỗi dậy.

Anh có chút khó nhịn cúi người xuống, bắt lấy cổ tay cô, rút ngón tay bị thương cô đang ngậm trong miệng, sau đó cúi xuống ngậm trong miệng mình. Bạch Lộ kinh ngạc, không nghĩ anh sẽ hành động như vậy, nhất thời không biết làm sao, phản ứng đầu tiên là chỉ muốn rút ngón tay mình ra.

Lương Phi Phàm giữ chặt lại, giọng nói vốn thâm trầm vì ngậm ngón tay cô mà trở nên ám muội, lại càng khiến người khác khó có thể kháng cự: "Ngoan, đừng cử động, anh sẽ giúp em, như thế này là có thể cầm máu phải không?".

Câu nói tay đứt ruột xót, thì ra là thật.

Ngón tay cách trái tim xa như vậy, nhưng vẫn có thể chạy dọc một đường đi thẳng vào tim.

Bạch Lộ khẽ động đậy ngón tay, cảm nhận được lưỡi của Lương Phi Phàm cực kì dịu dàng liếm đầu ngón tay mình, theo bản năng cô khẽ cắn môi dưới, không dám nhìn vào anh.

Lương Phi Phàm lại không phép cho cô trốn tránh, miệng ngậm ngón tay cô chậm rãi nhả ra, Bạch Lộ còn chưa kịp phản ứng, anh đã cúi người hôn lên môi cô.

Vươn tay nhấc cô ngồi lên đùi mình, tư thế của hai người trở nên vô cùng ám muội, đôi mắt hốt hoảng của Bạch Lộ đối diện với đôi mắt thâm sâu của anh, tim đập rộn lên. Người khởi xướng thì nhếch môi cười, ánh mắt bừng lên một ngọn lửa cô vô cùng quen thuộc.

Không phải anh...lại muốn...?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Lương Phi Phàm đã cúi đầu, chặn lại môi cô không còn kẽ hở.

Đầu lưỡi anh trong miệng cô linh hoạt ra vào, tìm được lưỡi cô thì liếm mút một lúc, Bạch Lộ không chịu nổi cách thức tấn công trực diện như vậy, cả người mềm nhũn, đầu óc trống rỗng.

Thủ đoạn tán tỉnh của anh vẫn luôn rất cao siêu, cô chưa bao giờ là đối thủ của anh, mới hai ba chiêu cô đã bị đánh tơi tả, phòng thủ tan rã, tất cả lãnh địa đều bị công chiếm.

"Không ngờ là có thể cầm máu thật". Lương Phi Phàm nhìn cô thở hổn hển, trán anh kề vào trán cô, giọng hơi khàn khàn, nhưng lại cực kỳ gợi cảm: "Những chuyện như vậy lần sau để anh làm là được rồi, em không biết ngón tay có nhiều vi khuẩn sao? Ngậm trong miệng như vậy không vệ sinh đâu". Xem thêm...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi