TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 1194:

 

“Hình Nhất Phàm, mau xuống đi, anh đè chết em rồi!”

 

Hình Nhất Phàm thở gấp gáp, anh ngồi đè lên người cô đến giường, khàn giọng nói: “Đêm nay anh sẽ ngủ ở đây, không về đâu.”

 

Bạch Hạ tiếp tục co mình vào trong chăn bông, lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng cầu xin: “Chúng ta trở về đi!”

 

Hình Nhất Phàm liếc mắt, quay đầu lại cười hỏi: “Em tính quấn chăn bông quay về sao?”

 

Bạch Hạ xấu hổ: “Có thể bảo phục vụ chuẩn bị một bộ quần áo mà.”

 

Tất nhiên Hình Nhất Phàm có thể! Nhưng anh không muốn, hôm nay căn phòng này chỉ có một chiếc giường lớn nên anh sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

 

“Hôm nay anh uống rượu không lái xe được.”

 

Hình Nhất Phàm bịa một lý do.

 

“Nhưng em không có đồ mặc!”

 

Lúc này toàn thân Bạch Hạ nóng rực, ở trước mặt anh cho dù có chăn bông chặn lại, cô cũng xấu hỗ muốn chết đi được.

 

Hình Nhất Phàm bước vào tủ, lấy một chiếc áo ngủ bên trong đặt trước giường: “Mặc cái này vào rồi đi ngủ.”

 

Bạch Hạ vẫn xấu hổ, nhưng cuối cùng cũng có thêm một lớp bảo vệ, cô nói với anh: “Anh quay lưng lại được không?”

 

Hình Nhất Phàm đành phải quay lưng đi, Bạch Hạ cầm lấy áo ngủ, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhắc chăn lên, nắm lấy vạt áo rồi xuống giường.

 

*Đáng tiếc lễ phục tối nay của dì anh, xinh đẹp như vậy, ngày mai phải gửi đi giặt khô thôi!”

 

Bạch Hạ tiếc nuối nói.

 

Hình Nhất Phàm nheo mắt nói: “Chuyện đêm nay này, ngài mai sẽ có người phải xin lỗi em.”

 

“Hả?”

 

*Xin lỗi?”

 

“Ý anh là người nam phục vụ kia á?”

 

“Hình như anh ta đâu có có ý đâu.”

 

Lúc nãy Bạch Hạ nghĩ là phục vũ bát cẩn bị ngã.

 

“Chính ba người bạn cấp ba của anh đã bảo anh ta đến làm bản lễ phục của em.” Hình Nhất Phàm nói sự thật với cô.

 

“Cái gì? Vừa rồi em không có trêu chọc bọn họ, làm sao họ có thể như vậy chứ?”

 

Tất nhiên, Bạch Hạ vẫn thông minh nghĩ đến, cô không có trêu chọc bọn họ qua, nhưng cô yêu một Hình Nhất Phàm như thế, đó là một loại khiêu khích rồi.

 

“Chắc do em là bạn gái của anh chứ gì?” Bạch Hạ nghiêng đầu hỏi anh.

 

Hình Nhất Phàm cúi xuống hôn lên đầu nhỏ của cô: “Anh xin lỗi, vì anh mà để em chịu tội rồi!”

 

Bạch Hạ suy nghĩ một chút, mím môi cười: “Không, em vui mà, bởi vì dù các cô ta có đố ky thì em vẫn là bạn gái của anh.”

 

Hình Nhất Phàm nhìn cô lạc quan, anh vừa đau lòng lại vui mừng: “Anh mãi mãi là người đàn ông của em.”

 

Câu nói mơ hồ này khiến khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Hạ đỏ bừng, cô cắn môi nói: “Đêm nay chúng ta thật sự phải ngủ khách sạn sao?”

 

Hình Nhất Phàm nhìn cô xấu hỏ, anh hỏi: “Em định không ngủ với anh cả đời sao?”

 

Bạch Hạ xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn anh: “Không phải… thì là… chờ một chút.”

 

“Chờ đến khi nào?”

 

“Sau khi kết hôn!”

 

“Ý em là lĩnh chứng xong có thể ngủ cùng?”

 

“Vậy mai chúng ta đi lĩnh chứng nhé!”

 

Hình Nhất Phàm bá đạo lên tiếng.

 

Bạch Hạ giật mình: “Nhanh như vậy? Anh không tính tìm hiểu kỹ em một chút sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi