TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 1219:

 

Bởi vì mỗi một hành lang ở đây đều cao cấp, mà chỗ này không như siêu thị bình thường có dán biển chỉ dẫn.

 

Bạch Hạ gắp gáp tìm một lượt trước, cô thấy một hành lang, nghĩ đi theo hành lang này là tìm được rồi.

 

Bạch Hạ đi tìm, nhưng một lát cô nhận ra, cô đi về phía phòng họp rồi, Bạch Hạ đứng ở bên ngoài cửa sổ thủy tinh nhìn cảnh bên trong.

 

Tuy rằng không nghe tháy tiếng bên trong, thế nhưng cô thấy người đàn ông ngồi ở ghé chủ tịch chính là Hình Nhất Phàm.

 

Anh ngồi ở đó, dáng vẻ cứng cáp, ánh mắt lạnh lùng, thậm chí ở trong phòng họp anh có một cảm giác giết chóc làm người ta phát sợ.

 

Bạch Hạ không khỏi kinh sợ trong lòng, thấy sự khác lạ của anh, ở trước mặt cô, anh chỉ có nụ cười mê người, có một cảm giác lưu manh không nghiêm túc.

 

Ánh mắt Hình Nhất Phàm đột nhiên đảo ra ngoài cửa sỏ, trông thấy cô gái ở ngoài chuẩn bị rời đi, anh lập tức kêu dừng họp, đứng dậy trực tiếp đẩy cửa đi ra.

 

Bạch Hạ sợ hết hồn, sao anh đi ra?

 

Ánh mắt anh nhìn cô quan tâm: “Sao thế?”

 

“Em… đi tìm nhà vệ sinh.” Bạch Hạ nói hơi quẫn bách.

 

Hình Nhất PHàm muốn cười nhưng nhịn lại, chỉ tay cạnh hành lang: “Đi qua chỗ này.”

 

“Được.” Bạch Hạ không dám nhìn anh, mau đi.

 

Hình Nhất Phàm nhìn dáng người bỏ trốn của cô, khóe miệng cong lên, đi vào trong phòng hội nghị, Bạch Hạ vào nhà vệ sinh xong, không dám qua phòng họp của anh nữa. Cô xem thử những chỗ khác, rồi quay lại chỗ nghỉ của cô.

 

Thời gian dần muộn, điện thoại cô bỗng vang lên, cô đưa tay cầm lên xem, là số lạ.

 

Cô không định nghe nhưng điện thoại không tắt cô chỉ có thể nghe máy: “Alo!”

 

“Tiểu Hạ, là dì.” giọng của Diệp Giai Mi vang lên.

 

Sắc mặt cô lập tức trầm xuống: “Có chuyện gì không?”

 

“Là thế này, dì và ba con cãi nhau, tối nay con về ăn cơm đi. Cũng bảo ba con về.” Tuy Diệp Giai Mị hận cô thế nhưng bà ta còn muốn lợi dụng cô để Bạch Thế Trạch về.

 

Bạch Hạ còn lâu mới bị lừa, cô lạnh nhạt nói: “Tôi không có thời gian, chuyện của bà và ba, tôi không quan tâm, tôi cũng không muốn quan tâm.”

 

Đương nhiên Diệp Giai Mị tức giận, bà ta cắn răng nói: “Bạch Hạ, tình cảm tôi và ba cô sứt mẻ, cô vui lắm sao?”

 

“Giữa hai người có ván đề gì sao?” Bạch Hạ giả vờ tò mò.

 

“Cô…” Diệp Giai Mị tức muốn nôn máu, có điều bà ta không lật bài với cô, bởi vì bà ta muốn vờ như cô hỏi thật.

 

“Chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ, chỉ là vợ chồng có lúc gây nhau thôi.” Diệp Giai Mị nói sơ qua.

 

“Vậy tôi tắt đây.” Bạch Hạ nói xong thì tắt máy.

 

Diệp Giai Mị dám lợi dụng cô? Cuộc gọi của bà ta khiến cô biết được tình trạng của ba bây giờ, xem ra lần này ba tức thật rồi.

 

Diệp Giai Mị không biết tự kiềm chế, làm việc bản thỉu, có thể trách ai?

 

Năm đó mẹ khổ sở vậy, cô thật mong bà ta cũng hưởng một phen.

 

Lúc này Diệp Giai Mị ngồi trong nhà, bà ta nghĩ đủ cách, cũng không thể nào khiến Bạch Thế Trạch về thăm bà ta, điều này khiến bà ta hoảng loạn cả ngày, chỉ lo một hôm nào đó ông về đòi ly hôn với bà ta.

 

Mà nếu ly hôn thì con bà ta làm sao? Nếu như Bạch Thế Trạch phát hiện ra sự thật về đứa trẻ thì sao? Sự lo lắng của Diệp Giai Mị rất nhiều, điều khiến bà ta tức giận là, Bạch Hạ lại lạnh mặt, xem ra cô thật mong bà ta và Bạch Thế Trạch ly hôn thì mới vừa lòng.

 

Lúc Bạch Hạ đang mệt mỏi rã rời nghỉ ngơi trong phòng, cô nằm nhoài trên một cái ghế sofa, định nhắm mắt một chút, vừa mới ngủ, cửa đã nhẹ đẩy ra, Hình Nhất Phàm bước vào.

 

Anh nhìn cô gái ngủ ở trên ghế sofa, không khỏi nhói tim một cái, khiến cho cô cảm thấy chán sao?

 

Hình Nhất Phàm thấy cũng còn sớm, mới hơn bốn giờ.

 

chút, không vội đi. Anh xót cô nằm úp sắp như vậy, nhất định ngủ không thoải mái.

 

Hình Nhất Phàm ngồi bên cạnh cô, vừa khẽ gọi cô, vừa ôm cô: “Bạch Hạ… nằm vào lòng anh ngủ đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi