TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 1220:

 

Lúc này Bạch Hạ vừa ngủ, đang buồn ngủ díp mắt thì cô nghe thấy giọng của Hình Nhất Phàm, cảm giác rất an toàn, ung dung nằm vào lòng anh, lại vừa hỏi như ngủ mơ: “Họp xong rồi à?”

 

Hình Nhất Phàm thấy vẻ mặt đáng yêu giống như đứa trẻ của cô, cười nhẹ bảo: “Họp xong rồi, em ngủ đi. Anh ở cạnh em.”

 

Khuôn mặt Bạch Hạ kề sát bên khuỷu tay anh, tiếp tục an tâm ngủ thiếp đi, thở nhẹ nhàng đều đều.

 

Lúc này trợ lý nghĩ chắc là họ nghỉ ngơi ở đây, cô gõ cửa nhẹ một cái, đẩy cửa bước vào. Lúc thấy cảnh trên ghế sofa, cô lập tức sợ hét hồn.

 

Hình Nhất Phàm ra hiệu cô đừng vào, trợ lý vội đóng cửa rời đi.

 

Bạch Hạ không bị làm phiền, ngủ yên lành, gương mặt xinh xắn lộ ra. Hình Nhất Phàm không kìm được cúi người hôn lên gò má cô.

 

Khóe miệng Bạch Hạ cong lên, lại cọ vào anh, dường như: kháng nghị anh đừng làm phiền cô.

 

Hình Nhất Phàm chẳng còn cách nào ngoài việc không phiền cô, anh cầm điện thoại xem tin tức.

 

Trong phòng nghỉ yên tĩnh, Bạch Hạ ngủ rất say, cũng rất yên tâm.

 

Tầm 5h30, ở tập đoàn Bùi thị, Lam Thiên Thần xếp xong công văn anh muốn đưa về nhà xem, cằm cặp ra khỏi văn phòng. Bên cạnh có một người đàn ông trung niên đi ngang, ánh mắt ông ta lập tức nhìn Lam Thiên Thần, mang vẻ đánh giá kĩ lưỡng. Thậm chí trong đôi mắt tối tăm có một tia lửa. Lam Thiên Thần là luật sự do Bùi Nguyệt Hoàng tự chọn, tuổi trẻ đẹp trai, so với những công nhân viên kì cựu như họ mà nói, chắc chắn là một chướng ngại.

 

Tương lai có cơ hội thăng tiến gì một đống người tranh, thế mà Lam Thiên Thần vừa tới đã có.

 

Văn phòng riêng, thể hiện anh có đãi ngộ không tầm thường.

 

Mà người đàn ông trung niên này năm nay muốn lên chức, vị trí của luật sư lâu năm vừa đi kia, là vị trí thăng chức của ông ta. Bây giờ Lam Thiên Thần tới, ông ta cũng vụt mắt.

 

Lam Thiên Thần nhạy cảm nhận ra cặp mắt oán giận đằng sau, anh chỉ nghiêng mặt chút, không nhìn thử là ai. Anh tin là đã vào chỗ này, sẽ khiến không ít nhân viên kì cựu không vui. Có điều, Lam Thiên Thần ở đây một ngày, anh đã biết người ở đây có lương lậu cao, nhưng không làm việc. Vụ án tồn có rất nhiều chứng cứ đầy đủ, hoàn toàn có thể kết án, nhưng đã dồn mấy tháng không làm.

 

Lam Thiên Thần tới đây để xử lý công việc giúp Bùi Nguyệt Hoàng, vì vậy, đối với các đồng nghiệp này, trong lòng anh cũng nhiều ý kiến.

 

Lam Thiên Thần không muốn nói, vì tiếp theo anh sẽ xử lý, đây cũng là hiện trạng của phần lớn công ty hiện nay, coi như một tình hình chung.

 

Lam Thiên Thần đi thang máy xuống hầm để xe, anh đi ra, đã thấy trong hàng xe đặc biệt có một chiếc xe thể thao màu đỏ đã khởi động.

 

Lam Thiên Thần cất bước tới ghé lái phụ, kéo cửa xe ngồi vào, Bùi Nguyệt Hoàng đang dùng điện thoại xem email, cô thấy người đàn ông ngồi vào, quan tâm hỏi: “Công việc sao rồi?”

 

“Rất thong thả.” Lam Thiên Thần híp mắt cười.

 

“Tôi không để cậu làm không công.” Bùi Nguyệt Hoàng sẽ trả lương cao cho anh.

 

Lam Thiên Thần lắc đầu: “Không cần, tôi làm miễn phí cho.”

 

“Không được, tôi không muốn nợ ân tình của cậu.” Bùi Nguyệt Hoàng không muốn nhận ý tốt của anh.

 

Lam Thiên Thần nghẹn lời, anh chẳng còn cách nào ngoài nói: “Tùy em định lương, không cần nhiều.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng nở nụ cười: “Còn phải thêm tiền ăn nữa.”

 

“Được rồi. Em xem mà làm, tôi không xin.” Lam Thiên Thần nói xong, gác tay lên đằng trước: “Vậy chúng ta tìm một siêu thị mua đồ ăn đi.”

 

“Vậy tới siêu thị ở khu nhà kia đi.” Bùi Nguyệt Hoàng nói xong, đạp ga phi xe đi một cách phóng khoáng.

 

Lam Thiên Thần ở cạnh nhìn cô với vẻ tán thưởng, cô gái này làm gì đều có cảm giác mê người.

 

Bùi Nguyệt Hoàng biết anh đang nhìn cô, khóe mắt đuôi mày của cô cũng hiện lên nét phong tình. Chắc là lúc phụ nữ được nhìn ngắm, đều cố phơi bày hết mị lực toàn thân.

 

Bùi Nguyệt Hoàng lái xe vào bãi đỗ của một siêu thị lớn, hai người đi xuống cùng nhau. Bùi Nguyệt Hoàng có một vẻ đẹp không tuổi, giống như tác phẩm nghệ thuật phai mờ năm tháng, khiến ánh mắt của đàn ông xung quanh, đều khóa chặt lên cô. Phong thái tự tin của cô, chói mắt ở’ trong đám đông.

 

Ngay cả Lam Thiên Thần đứng cạnh cô, đều như thể lép về hơn, bởi vì ánh mắt anh cũng thường dán lên người cô.

 

“Tôi không mua thức ăn bao giờ, cũng chưa bao giờ làm cơm. Lát nữa cậu tự quyết xem mua gì đi!” Bùi Nguyệt Hoàng nói.

 

Lam Thiên Thần gật gù: “Được, vậy em thích ăn gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi