TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 1234:

 

“Được.” Hình Nhát Phàm gật gù, Trần Bằng rời đi. Hình Nhất Phàm mở ra, chỉ thấy ở trang đầu là bức ảnh của Diệp Giai Mị và Hồ Thắng. Trông dáng vẻ ông ta Hình Nhất Phàm không khỏi cau mày, phải chăng từng gặp ông ta ở đâu?

 

Tại sao gương mặt này quen vậy. Hình Nhất Phàm có trí nhớ trời sinh, năng lực quan sát cũng tốt.

 

Lúc Hình Nhất Phàm nhìn tới trang hai là bức ảnh của Bạch Thế Trạch và hai đứa con. Hình Nhất Phàm dặn dò trợ lý là anh ta phải tìm hiểu sâu, vì vậy cũng có tin của Bạch Thế Trạch. Ánh mắt anh nhìn Bạch Thế Trạch, lúc đảo qua hai đứa trẻ đôi mắt anh co rút nhanh. Dù Bạch Thế Trạch có tuổi nhưng tướng mạo nho nhã, ngũ quan là người đàn ông đẹp tiêu chuẩn, nhưng hai đứa con so với ông ta thì lại chẳng có tí gen nào cả.

 

Hình Nhất Phàm đã hiểu tại sao trông thấy Hồ Thắng lại quen, ảo giác như từng gặp gương mặt này. Hóa ra, điều khiến anh nảy sinh ảo giác là đứa con trai của Bạch Thế Trạch – Bạch Vinh.

 

Bạch Vinh có mặt lớn, lông mày rậm, sống mũi ngắn, môi dày, cằm vuông.

 

Mà em gái Bạch Oánh cũng giống vậy. Hình Nhất Phàm cười gắn, anh phát hiện ra bí mật lớn rồi. Xem ra bí mật trên người Diệp Giai Mị cũng không chỉ có một. Người phụ nữ này ỷ vào việc sinh đứa con trai cho Bạch Thế Trạch mà bắt nạt Bạch Hạ đủ kiểu, giờ nhìn lại bà ta cũng khổ tâm một phen rồi.

 

Anh không khỏi đồng tình nhìn Bạch Thế Trạch, tuy cũng do lúc trẻ ông sống không tốt nên mới vậy. Nhưng từ đó tới nay vẫn phải nuôi con người à?

 

Hình Nhất Phàm xem thêm một lát thì thu hết tư liệu lại, anh đang nghĩ có nên thương lượng chuyện này với Bạch Hạ không. Hay là anh điều tra hết rồi mới nói cho cô biết.

 

Anh nghĩ nếu như nói với Bạch Hạ, liệu cô có kích động chạy tới hỏi Diệp Giai Mị không? Cách tốt nhất là anh tìm đủ hết chứng cứ, lúc đối mặt với Diệp Giai Mị thì có chứng cứ để bà ta không chốn dung thân, không thể lươn lẹo.

 

Lúc này Bạch Hạ cũng đồng ý với yêu cầu của chủ biên là ra ngoài uống trà chiều, chủ biên của cô là một cô gái vô cùng có sức sống, tên Thẩm Hiểu, chưa đầy 30,cũng rất quan tâm Bạch Hạ, có điều dạo này ít gặp.

 

“Tiểu Hạ, lần đầu tiên cô hot như vậy, nếu mà để cơ hội vụt mất thì đáng tiếc quá, lần này chúng ta tổ chức buỏi họp hằng năm, trước buổi họp, chúng ta sẽ ký một bản tiêu thụ. Sau này truyện của cô đều được tái bản 20 ngàn cuốn, tới lúc đó ở trên mạng cũng sẽ hợp tác buôn bán.”

 

Bạch Hạ cắn đôi môi đỏ, cô cũng đang buồn rầu. Tuy là phương diện bản quyền phim rất cuốn hút cô, nhưng mà câu chuyện yêu đương hàng ngày của cô và Hình Nhất Phàm nếu như bị diễn lại thì cô rất không thoải mái.

 

“ETôim thật sự không có ý định ký phim truyền hình, truyện của tôi cũng sắp hết rồi, tôi có thể nghỉ ngơi một thời gian không?” Bạch Hạ rất áy náy nói.

 

Thẳm Hiểu cũng không cưỡng ép, dù sao bản quyền trong tay cô, cô có quyền quyết định.

 

“Vậy buổi ký tiêu thụ cô phải tới, còn cả buổi họp thường niên đã định sẽ tổ chức ở ngoài, cô cũng đừng bỏ qua, công ty bao đấy.”

 

Bạch Hạ mím môi cười: “Vâng, tôi sẽ tham gia, họp thường niên cũng đi.”

 

Bạch Hạ đã làm ở công ty truyện tranh này 5 năm, cũng có không ít tác phẩm, đương nhiên cô sẽ nghe theo lời gọi mời của công ty.

 

“À, buổi họp thường niên của công ty, không tính theo đầu người, nếu có bạn trai bạn gái gì chỉ cần nói một tiếng, thì có thể sắp xếp tham gia cùng.”

 

“Được ạ?” Ánh mắt Bạch Hạ sáng ngời.

 

Thẩm Hiểu thấy cô vui như vậy, không khỏi vui hộ cô: “Chắc cô có bạn trai rồi.”

 

Trong mắt Bạch Hạ có một nét ngọt ngào, cô gật gù: “Vâng, tôi có rồi.”

 

“Cô gái xinh như cô, không ít người theo đuồi, có máy anh trai kỹ thuật ở công ty mình còn hỏi dò cô. Xem ra họ không có cơ hội rồi.”

 

Bạch Hạ nở nụ cười: “Thật ạ?”

 

“Được, vậy lần họp thường niên này tôi sẽ báo danh hộ cô, cô nhớ sắp xếp với bạn trai.”

 

“Cứ chờ trước đã, tôi hỏi xem anh áy đi không?” Bạch Hạ cười nói.

 

“Vậy tôi chờ tin của côem.” Lại tám thêm một lát về việc công, Bạch Hạ và Thẩm Hiểu ra ngoài. Bạch Hạ lái xe, là một tác giả nữ vẽ truyện tranh chỉ ở nhà, cô thật sự chẳng có bạn bè gì, lại còn 3 năm du học ở nước ngoài, vòng tròn xã hội của cô càng hẹp.

 

Có điều trong 3 năm ở nước ngoài, cô có hai người bạn tri âm, đều là cùng học vẽ tranh, có điều là người nước ngoài.

 

Bạch Hạ đang lái xe, điện thoại của cô vang lên, cô nhìn lên thử màn hình là một số lạ, cô nghe máy.

 

“Alo, xin chào.”

 

“Hi, Hạ, là mình. Mình đến nước của cậu rồi, bất ngờ không?” Chỉ nghe thấy một giọng nam dễ nghe vang lên, là ngôn ngữ nước K.

 

Bạch Hạ lập tức kinh ngạc đỗ xe ở bên ven đường, hỏi lại một câu: “Nozawa, là cậu à?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi