TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 1309:

 

Hình Nhất Nặc nhìn thấy Hình Nhất Phàm tích cực bảo vệ chị dâu, đoán rằng Bạch Hạ thật sự là bảo bối của Hình Nhất Phàm, may mà anh ba của cô có ánh mắt cực kỳ tốt, tìm được chị dâu ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thích.

 

“Đúng vậy, gọi em Nhất Nặc là được! Em chỉ sinh muộn hơn Hình Nhất Phàm có một tiếng thôi, nếu như nhanh hơn nửa tiếng thì em đã là chị rồi.” Hình Nhất Nặc nói xong bật cười khúc khích.

 

Hình Nhất Phàm lập tức liếc nhìn cô: “Em tự mình suy nghĩ một chút, em làm được chị gái của anh sao?”

 

Hình Nhất Nặc hừ nhẹ: “Sao lại không được, về đạo lý, người đầu tiên hình thành trong bụng mẹ sau khi sinh, có thể em chính là chị của anh đó!”

 

Ôn Lương Diệu bước đến, thấp giọng cười: “Hai người không lúc nào không cãi nhau được sao? Anh thấy hai người là anh em oan gia thì đúng hơn!”

 

Bạch Hạ nhìn người chồng của Hình Nhất Nặc luôn không dám để tiết lộ trong giới giải trí, mặc dù trẻ tuổi, nhưng khí chất điềm đạm, là một người cực kỳ dịu dàng, cô âm thầm tán thưởng vợ chồng hai người họ, vừa nhìn là biết bọn họ vô cùng ân ái.

 

Bạch Hạ cũng bị cách chung sống của anh em Hình Nhất Phàm chọc cho không ngừng cười.

 

Hình Nhất Phàm cũng không tranh giành với Hình Nhất Nặc nữa, anh nhận thua: “Được rồi! Em nói cái gì thì là cái đấy, từ nhỏ đều là anh nhường em, quen rồi.”

 

Hình Nhất Nặc bật cười, cô nghĩ đến anh ba từ nhỏ học tập tốt, lại thông minh, quả thực cô chưa từng thiếu sự chăm sóc của anh! Cô nói với Bạch Hạ: “Chị dâu, đi, em đưa chị lên tầng hai xem ảnh anh hai lúc nhỏ, anh ấy chính là đẹp trai từ nhỏ đến lớn, chị nhất định chưa từng nhìn thấy.”

 

Bạch Hạ không khỏi mỉm cười gật đầu, cô thật sự muốn hiểu thêm về dáng vẻ Hình Nhất Phàm thời kỳ niên thiếu!

 

Hình Nhất Nặc dẫn Bạch Hạ lên tầng, còn Đường Tư Vũ bế con gái của Hình Nhất Nặc, đang cùng Tưởng Lam ở trong vườn nhỏ hái rau, Hình Nhất Phàm và Ôn Lương Diệu đang nói chuyện.

 

Hình Dĩ Hi thì đi học, lần này cậu bé từ nước ngoài trở về, bị chậm mắt một tuần học, có điều đối với cậu bé mà nói cũng không phải chuyện lớn gì, cậu hoàn toàn thừa hưởng gen học sinh thiên tài của ba, học mọi thứ rất nhanh.

 

Trong biệt thự của Lam Thiên Thần, Bùi Nguyệt Hoàng ngủ đến mười giờ trưa mới dậy, mở mắt ra, nhìn người đàn ông đang dựa bên cạnh, cô xấu hổ đến nỗi căng thẳng trốn trong chăn, có chút lúng túng khi đối diện với anh.

 

Lam Thiên Thần nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, không nhịn được hôn lên trán cô: “Hôm qua những thứ nên làm, đều đã làm rồi, che đi cũng vô dụng.”

 

Sắc mặt Bùi Nguyệt Hoàng đỏ ửng, cô nào biết mình sẽ tìm bạn trai nhỏ tuổi hơn, sẽ làm chuyện mệt người như này? Hơn nữa, lần đầu tiên hưởng thụ còn tuyệt vời hơn so với những gì cô mong đợi.

 

Ai mà biết, người phụ nữ kiêu ngạo như nữ thần này, mới mắt đi lần đầu tiên ở tuổi hai chín chứ? Có lẽ ai cũng đều không tin!

 

Nhưng, Lam Thiên Thần tin.

 

“Còn đau không?” Lam Thiên Thần dịu dàng hỏi.

 

Bùi Nguyệt Hoàng lắc đầu: “Vẫn tốt! Nhưng em đói rồi.”

 

“Được, vậy em nằm thêm chút nữa đi, anh xuống tầng nấu, nấu xong anh gọi.”

 

*Ừ!” Bùi Nguyệt Hoàng gật đầu, quả thật cô cần phải bình tĩnh lại, tối qua cô không uống rượu, tất cả mọi thứ đều nhớ rõ ràng!

 

Lam Thiên Thần xuống tầng, Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi nhắm mắt, đôi môi đỏ cong lên ý cười, tối qua cô bị sao vậy? Vậy mà lại ăn người đàn ông như vậy…

 

Bùi Nguyệt Hoàng có cảm giác mình chiếm tiện nghi của Lam Thiên Thần, nên cô cảm thấy mọi chuyện xảy ra hôm qua, đều là lỗi của cô.

 

Nhưng, điều này trong lòng Lam Thiên Thần, là thời khắc dũng cảm của người đàn ông, là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời anh, không phải là chiếm tiện nghi gì của cô! Một lúc sau, Bùi Nguyệt Hoàng cũng không muốn nằm nữa, cô khoác áo ngủ bên cạnh đi vào phòng tắm, quấn một chiếc khăn tắm ra ngoài, cô vậy mà không tìm được quần áo để mặc, đây cũng không phải tủ đồ của cô, cho nên cô mở tủ quần áo của Lam Thiên Thần. Nhìn dãy áo sơ mi trắng gọn gàng sạch sẽ, cô tiện tay lấy một chiếc khoác vào, mặc áo sơ mi của anh cô cảm thấy loại cảm giác an toàn, ở đây không có ai, lại có cửa kính cách ly, Bùi Nguyệt Hoàng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của anh và một quần lót xuống tầng.

 

Thân thể của cô đủ chuẩn để so sánh với người mẫu, hơn nữa không phải là loại xương cơ thể kia, cô có làn da trắng, toàn thân nữ tính đầy đặn. Lam Thiên Thần từ trong bếp đi ra, đang định uống một ly nước, đột nhiên nhìn thấy người phụ nữ bước xuống cầu thang, đồng tử của anh đột nhiên co rút lại, ngay cả động tác uống nước cũng quên, bởi vì trong mắt, trong tim, chỉ có một bóng người mặc áo sơ mi của anh đang chậm rãi xuống tầng.

 

Anh cảm tháy lửa hôm qua vừa mới dập tắt, một giây liền bùng lên vì cô.

 

Dáng vẻ Bùi Nguyệt Hoàng mặc áo sơ mi, quả thực quyến rũ chết người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi