TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 1312:

 

Hình Nhất Phàm nghiêng người, gần như dán sát vào tai cô, hứa hẹn nói: “Cả đời này làm sao đủ? Đời đời kiếp kiếp đều đối tốt với em.”

 

Bạch Hạ nghe xong, mỉm cười vùi đầu vào trong lòng anh, mỗi lần đều như vậy, thứ anh cho cô luôn nhiều hơn so với những gì cô nghĩ.

 

Thật ra Bạch Hạ chỉ hỏi giỡn anh, cô đương nhiên sẽ không nghỉ ngờ việc anh đối tốt với cô.

 

Bạch Hạ nghiêng đầu tiếp tục trêu anh: “Hình Nhất Phàm, em có thể hối hận được hay không vậy?”

 

Hình Nhất Phàm quay đầu nhìn cô, rõ ràng biết cô gái này đang nói đùa, nhưng ánh mắt anh lại cực kỳ bá đạo, anh nhẹ ấn khuôn mặt nhỏ của cô vào trong lòng: “Còn muốn hối hận ư? Sao có thể!”

 

Bạch Hạ ở trong lòng anh cười khúc khích: “Được rồi!

 

rêu anh thôi!”

 

Hình Nhất Phàm xoa đầu cô, lúc khuôn mặt nhỏ của cô dán lại gần anh, anh gần như nghiến răng nghiền lợi bên tai cô: “Tối nay anh không phải ăn chay nữa rồi, em dám nói hối hận sao?”

 

Khuôn mặt Bạch Hạ đỏ ửng, cô chỉ đành trốn vào trong lòng anh, ngay cả mặt cũng đều không muốn ngẳng lên.

 

Cuối cùng sau nửa tiếng xếp hàng, nhân viên đọc đến số của Hình Nhát Phàm và Bạch Hạ, Hình Nhất Phàm nắm tay hai người cùng bước vào, trước tiên là điền thông tin, nét chữ của Bạch Hạ rất đẹp, còn nét chữ của Hình Nhất Phàm vừa có lực, nhìn trông rất nam tính, điền xong thông tin liền đến chỗ chụp ảnh.

 

Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm đều mang theo nụ cười hạnh phúc để chụp ảnh kết hôn, người chụp ảnh nhìn ngắm một lượt, đây có lẽ là do anh ta chụp ảnh bao nhiêu năm nay, ít khi nhìn thấy đôi trai tài gái sắc.

 

Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm nhìn nhân viên đang bận rộn làm việc, nhập thông tin, sau đó lấy quyển sổ nhỏ màu đỏ khắc vào, khi con dấu có thẩm quyền được khắc vào, hai quyển sổ nhỏ màu đỏ được giao cho họ .

 

Bạch Hạ đưa tay ra nhận hai quyển sổ, cô mở ra xem, không nhịn được cong môi cười vui vẻ, sau đó cô có chút đắc ý nói với người đàn ông: “Bây giờ, anh là người của em rồi.”

 

Câu này khiến người nhân viên bên cạnh nghe xong đều .

 

cười, cảm thấy cô gái này thật sự rất đáng yêu.

 

Cánh tay Hình Nhất Phàm ôm cô: “ừ, vậy đời này em phải yêu anh cho thật tốt.”

 

Bạch Hạ ôm anh: “Được! Em nhát định sẽ đối tốt với anh.”

 

Hai người nắm tay nhau bước ra ngoài nhẹ nhàng, Bạch Hạ ngồi trên xe anh, thời gian khoảng bốn giờ, mấy ngày nay trái tim Hình Nhất Phàm ngứa ngáy, hận không thể ăn người phụ nữ bên cạnh.

 

Tối nay, hình như chính là ngày anh quang minh chính đại ăn cô! Anh nghĩ, không có gì có thể ngăn cản anh yêu thương vợ của mình.

 

“Chúng ta đi đâu đó ngồi đi, tối nay anh đặt một nhà hàng, chúc mừng một chút.” Hình Nhất Phàm nói với cô, anh muôn thời gian tôi nay đêu thuộc về cô.

 

“Ù! Nghe theo anh vậy, anh là chồng của em mài!” Bạch Hạ cười thầm.

 

Khuôn mặt tuần tú của Hình Nhất Phàm nở nụ cười, anh quay đầu nói: “Ngoan, gọi thêm máy câu nữa nghe xem nào.”

 

Bạch Hạ có chút xấu hổ, nhưng vẫn quay sang gọi anh: “Chồng chồng em yêu anh, giống như chuột yêu gạo vậy.”

 

Hình Nhất Phàm cũng rất hưởng thụ, anh nghĩ đến một quán đồ ngọt có thể giết thời gian, anh sợ trưa nay cô ở’ nhà ăn chưa đủ nên đưa cô đi lấp đầy cái bụng trước.

 

Bạch Hạ vừa nghe thấy có đồ ngọt ăn, ánh mắt cô lập tức sáng lên.

 

Một người dễ dàng thỏa mãn như này, chỉ cần đưa cô đi | ăn đồ ngon, cô lập tức có thể vui vẻ cong mắt cười.

 

Hình Nhất Phàm cũng biết, người phụ nữ của anh rất dễ nuôi.

 

Đến quán đồ ngọt, Bạch Hạ gọi vài món đồ cô thích ăn, nhịn không được lấy từ trong túi ra hai quyển sổ nhỏ màu đỏ để xem, vừa chụp ảnh lại, lại không nhịn được cất vào túi.

 

Hình Nhất Phàm nhìn dáng vẻ hạnh phúc của cô, trong lòng anh cũng ấm áp.

 

Bạch Hạ không khỏi khoe khoang với anh một chút, sau đó lại cất vào trong túi, nhưng cô không biết trong mắt người đàn ông, cô giống như một món ăn ngon, đang chờ anh thưởng thức.

 

Rất nhanh đồ ngọt được đưa lên, Bạch Hạ thưởng thức ngọt ngào, khi khóe miệng cô dính chút kem, chiếc lưỡi nhỏ liễm một cái, toàn thân người đàn ông đối diện sắp bị câu đi mắt rồi.a

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi