TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 1458:

 

Đường Tư Vũ với Tô Hi ngồi cùng một chỗ, cũng nhẹ nhàng thanh lịch ngồi nói chuyện về giới thời trang, gần đây Tô Hi cũng rảnh rỗi, nên tự mình tạo ra một nhãn hàng túi xách riêng, nói về những chỗ mà cô cảm tháy hài lòng với Đường Tư Vũ.

 

Hình Nhất Phàm với Bạch Hạ nhanh chóng đi mời rượu xong trở về, anh cầm tay Bạch Hạ cùng đi đến bàn của Lam Thiên Thần, Bạch Hạ ngồi cạnh Bùi Nguyệt Hoàng, hai người cũng rất vui vẻ thì thầm với nhau.

 

Hình Nhất Phàm đi đến, nói chuyện Hạng Kình Hạo phải rời đi trước với anh trai, Hình Liệt Hàn cũng nhận được tin nhắn trước khi Hạng Kình Hạo lên máy bay, vậy nên anh cũng đã biết trước rồi.

 

Thời gian buổi trưa, kết thúc trong không khí náo nhiệt, có một vài vị khách bớt chút thời gian để đến tham dự, buỏi chiều là phải rời đi, nhưng cũng có vài vị khách sẽ ở lại đây 2 ngày, buồi tối, đương nhiên cũng sẽ có tiệc tối vô cùng náo nhiệt.

 

Khoảng 3 giờ chiều, các vị khách mời đều trở về nghỉ ngơi, cũng có vài người đi ra cồn cát gần đó chơi, Bạch Hạ thực sự mệt mỏi, Hình Nhất Phàm đưa cô trở về phòng nghỉ ngơi.

 

Một lúc sau, Lam Thiên Thần và Bùi Nguyệt Hoàng đến chào tạm biệt hai người, quyết định tối nay đi máy bay rời đi đến địa điểm tuần trăng mật đầu tiên của bọn họ.

 

Chào tạm biệt nhau xong, Lam Thiên Thần với Bùi Nguyệt Hoàng đi về hướng du thuyền đã chuẩn bị xong, đi về hướng sân bay trung tâm thành phố, hành lý của hai người cũng đã được đưa đến đó rồi, cũng đang có một chiếc máy bay tư nhân đang chờ họ.

 

Bủi Nguyệt Hoàng ngồi trên du thuyền, dựa vào trong lòng Lam Thiên Thần, trong ánh mắt hiện lên sự mong chờ, khoảng thời gian này, sẽ không có sự phiền não của công việc, hai người họ có thể thoải mái đi chơi 1 tháng.

 

Vì để cho hai người đi chơi, ba Bùi đến công ty xử lý công việc giúp cô, bây giờ, điều mà bọn họ hy vọng nhất, không phải là thành tựu của công ty xuất sắc như thế nào, mà là nhanh chóng có một đứa cháu xuất hiện!

 

“Thật vui vẻ, em cảm thấy mình hoàn toàn tự do vậy.” Bùi Nguyệt Hoàng híp mắt, vẻ mặt lười biếng.

 

Lam Thiên Thần cười cúi người, hôn lên trán của cô: “Bây giờ, em hãy bỏ qua tất cả mọi sự phiền não, chơi cho thật vui đi!”

 

“Có anh đi cùng, chơi mới vui.” Bùi Nguyệt Hoàng nói xong, trong mắt lộ ra một chút cười trộm.

 

Lam Thiên Thần lập tức hiểu, cánh tay của anh ôm chặt lấy eo cô, lại gần nói: “Được, em muốn chơi như thế nào cũng được, dù sao thì anh cũng đã là người của em rồi.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng liền cười: “Em không có đam mê biến thái đâu.”

 

Lam Thiên Thần cũng cười: “Cho dù em có, anh cũng phối hợp với em.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng bị nịnh đến vui vẻ, cô đưa tay vòng lấy cổ anh, vẻ mặt đau lòng nói: “Sao mà em nỡ chứ?”

 

Lam Thiên Thần hôn lên đôi môi đỏ của cô: “Vâng thưa vợ yêu của anh.”

 

Hướng biệt thự, hầu như các vị khách đều đang nghỉ trưa, Tưởng Hân Vy ngồi ở ban công tầng thượng, trong tay cô cầm 1 bản vẽ, pha một cốc cafe, ngồi vẽ thiết kế.

 

Chỉ là hôm nay có chút không được tập trung cho lắm, bình thường lúc này, cô đều có thẻ tập trung lại.

 

Nhưng hôm nay, giống như tâm trạng bình tĩnh của cô bị đảo loạn vậy, làm thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được.

 

Cô nâng cằm , thở dài một cái, trong đầu lại là khuôn mặt của Hạng Kình Hạo, dáng vẻ anh ngủ vào sáng sớm, ánh mắt đó, khuôn mặt đó, còn có dấu môi của cô trên mặt anh.

 

Suy nghĩ một lúc, lúc này không cảm thấy xấu hồ, mà lại cảm thấy buồn cười.

 

Nếu như Hình Nhất Phàm không phát hiện, anh để dấu son môi đó đi gặp khách hàng, thì mới buồn cười!

 

Tưởng Hân Vy lật một trang giấy ra, cầm lấy chiếc bút vẽ để trên giấy, cô cười một cái rồi nhanh chóng đặt bút vẽ.

 

Ngoài thiết kế quần áo, cô còn từng ở trên đường vẽ tranh cho du khách đó! Vậy nên kỹ thuật vẽ của cô cũng không phải dạng vừa.

 

Khuôn mặt hoàn mỹ như được thượng đề điêu khắc của Hạng Kình Hạo, cũng đúng là không cần phải tô vẽ thêm vào làm gì, chỉ cần vẽ nguyên khuôn mặt đẹp trai của anh ra là được rồi.

 

Vẽ mắt tầm 30 phút, trên bức tranh là khuôn mặt đang ngủ của Hạng Kình Hạo, sinh động như thật, giống như anh đang ngủ ở trước mặt cô vậy, Tưởng Hân Vy không khỏi giật mình.

 

Từ lúc nào, mà cô lại nhớ được khuôn mặt anh một cách rõ nét như vậy, đến cả đường viền của lông mày cô đều có thể vẽ rõ ràng như thế.

 

“Hân Vy.” Giọng nói của Tưởng phu nhân vang lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi