TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chưuong 1460:

 

Nhưng, có một cậu thiếu gia nhà giàu đã chú ý đến cô, có thể nói là, anh ta vẫn luôn chú ý đến cô, chờ cơ hội để lại gần cô.

 

“Chào cô, Tưởng tiểu thư.” Vị thiếu gia nhà giàu này chủ động đi đến phía trước chào hỏi.

 

Mặc dù khuôn mặt của cậu thiếu gia này không quá xuất sắc, nhưng dưới bộ quần áo trang trọng, thì trông cũng có khí chất hơn những người đàn ông bình thường.

 

“Chào anh!” Tưởng Hân Vy hơi kinh ngạc vì được bắt chuyện.

 

“Tưởng tiểu thư đi một mình sao? Bên sảnh khiêu vũ kia đang rất náo nhiệt, không biết tôi có vinh hạnh được nhảy.

 

một điệu với tiểu thư hay không.” Vị thiếu gia này lộ ra ánh mắt chờ mong, dưới ánh đèn, Tưởng Hân Vy ngồi tại chỗ, một bộ váy dạ phục màu hồng, khiến cho cô đẹp tự nhiên trong sáng, dưới tia sáng của ánh đèn, vẫn có thể nhìn thấy được làn da trắng ngần tinh tế của cô, ngũ quan tỉ mỉ như búp bê sứ, trái tim của anh ta không kiềm chế được đập nhanh.

 

Tưởng Hân Vy mặc dù không muốn thất lễ, nhưng cô thật sự không muốn ra sảnh khiêu vũ với cậu thiếu gia này, cô cười nói: “Xin lỗi, lúc nữa tôi còn có chuyện, nên không đi cùng với anh được, anh có thể hỏi người khác!”

 

“Không sao, có thể quen biết cô cũng đã là một chuyện vui, cô có thể cho tôi cách liên lạc không, sau này rảnh rỗi có thể hẹn cô đi uống cafe?” Vị thiếu gia này đương nhiên vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.

 

Mà cô là người của Tưởng gia, cũng có nghĩa là sau này lấy được cô, thì có thể có quan hệ với Hình Liệt Hàn, đây có thể coi như là một cái ô lớn mài!

 

Xuất từ phép lịch sự cơ bản đối với loại chuyện này Tưởng Hân Vy cũng không tiện từ chối, cô chỉ đành gật đầu nói cho anh ta biết số điện thoại.

 

Vị thiếu gia này sau khi lấy được số điện thoại của cô, thì vô cùng vui mừng, định thầm sau này sẽ tấn công mãnh liệt. Trên sàn khiêu vũ, Bạch Hạ ở trong lòng Hình Nhất Phàm, sau máy lượt xoay tròn cô cũng hơi chóng mặt, khuôn mặt cũng nóng đến hồng lên, trên trán còn vương mấy hạt mò hôi, Hình Nhất Phàm biết hôm nay cô cũng mệt rồi, liền ôm vai cô nói: “Chúng ta đi về nghỉ trước đi.”

 

“Vâng.”Bạch Hạ gật đầu.

 

Hình Nhất Phàm đưa cô ra ngoài, sảnh khiêu vũ rất lớn, anh muốn nói trước với anh trai chị dâu, nhưng vẫn chưa tìm được hai người họ, nên đành đi trước. Hình Nhất Phàm nắm tay Bạch Hạ bước ra, từ sảnh khiêu vũ đến biệt thự mà tối nay họ sẽ nghỉ ngơi, Bạch Hạ hít lấy luồng không khí mới mẻ, ngắng đầu nhìn ánh trăng vằng vặng trên trời, dang hai tay ra, vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.

 

“Cảnh đêm thật đẹp!” Bạch Hạ nhẹ nhàng xoay múa dưới ánh trăng.

 

Ánh mắt của Hình Nhất Phàm không để ý đến cảnh sắc xung quanh nữa, bởi vì trong lòng của anh, cảnh sắc đẹp nhất chính là cô gái trước mắt này.

 

Sau khi Bạch Hạ quay vài vòng, liền cười lao vào lòng Hình Nhất Phàm, Hình Nhất Phàm ngay lập tức đón được cô ôm vào lòng, một tay đỡ lấy gáy cũng không quan tâm xung quanh có người khác hay không, liền cúi xuống hôn lên môi cô.

 

Điều này khiến Bạch Hạ đột nhiên trừng lớn mắt, bắt đầu ngại ngùng, nhưng mà, cô cũng không quan tâm nữa, bởi vì hôm nay là đám cưới của cô, cô rất vui, cho dù cùng anh làm những chuyện điên cuồng gì đi chăng nữa, cô cũng bằng lòng.

 

Nơi không xa cho dù có khách mời nhìn thấy một màn này, thì cũng chỉ là ngưỡng mộ cặp vợ chồng mới cưới này, chúc phúc cho hai người.

 

Bạch Hạ bị hôn đến thở hổn hển, Hình Nhất Phàm mới giống như ban ân vậy bông cô ra, dựa vào trán cô, giọng có chút khàn khàn nói: “Vợ của anh thật đẹp.”

 

Hôm nay Bạch Hạ có cảm giác mình giống như một cô công chúa vậy, cô cũng cảm thấy trạng thái của mình hôm nay rất tốt, cảm giác hạnh phúc phát ra từ trong tận đáy lòng cô, đến chính bản thân mình cũng cảm nhận được.

 

“Đó là do anh nuông chiều em đấy, không có anh, em chỉ là một cô gái bình thường mà thôi.” Bạch Hạ ôm cổ anh, cô có được niềm vui như bây giờ, đều là anh cho cô. Hình Nhất Phàm lại trầm giọng nói: “Chỉ có em, mới đáng để anh nuông chiều.”

 

Vợ chồng Tưởng Lam dắt tay cháu gái chuẩn bị đi về nghỉ ngơi, ánh mắt của Hình Vũ Điềm rất tinh, liền nhìn thấy hai người đang đứng ở bãi cỏ gần đó.

 

Cô bé vui mừng hô lên: “Bà nội, bà xem, chú và cô đang ở kia kìa, cô chú đang làm gì vậy ạ?” Nói xong, liền muốn chạy đến.

 

Tưởng Lam lập tức cười giữ cô bé lại, ôn nhu nói: “Đừng quấy rầy cô chú, cô chú đang nói chuyện đấy!”

 

“Cô xinh quá đi, chú cũng rất đẹp trai.” Hình Vũ Điềm tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng biết được tiêu chuẩn thẳm mỹ rôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi