TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 1635:

 

“Buổi sáng tốt lành!” Hạng Bạc Hàn trầm giọng nói.

 

“Buỏi sáng tốt lành!” Nghê Sơ Tuyết chớp chớp mắt, từng chút từng chút áp lên ngực anh, cảm giác này thật tót.

 

Từ lúc rời giường, Nghê Sơ Tuyết không dám nhìn thẳng vào anh, cô hoàn toàn thẻ hiện ra được sự xấu hổ của một cô gái nhỏ.

 

Nếu như đổi thành một cô gái khác làm như vậy, Hạng Bạc Hàn sẽ chỉ cảm thấy cô ta rất giả tạo, nhưng sự đáng yêu của Nghê Sơ Tuyết lại rất chân thực và tự nhiên, bởi vì cô gái này thật sự rất trong sáng, cô giống như một tờ giấy trắng, không có một chút vết nhơ.

 

Sau khi ăn sáng xong, Nghê Sơ Tuyết ra vườn loay hoay trồng hoa cỏ. Có một bông hoa hồng nở rộ quá mức nên có chiều hướng hơi chúc xuống, cô đã làm một cái giá đỡ nhỏ để đỡ cành hoa hồng lên giúp nó có thể hấp thụ ánh nắng mặt trời để trở nên yêu kiều hơn.

 

Trong lúc cô đang bận rộn thì từ phía sau có một bóng đen chiếu xuống người cô “Trưa nay em đi với anh ra nhà hàng gặp chị của em.”

 

Cùng lúc đó, Giọng nói của người đàn ông cũng vang lên.

 

Nghê Sơ Tuyết ngạc nhiên ngước lên nhìn: “Em cũng phải đi cùng sao?”

 

Hạng Bạc Hàn không khỏi thấy buồn cười: “Sao em lại không đi được chứ?”

 

“Em sợ chị em sẽ tức giận.”

 

“Em ở tầng trên của nhà hàng đợi anh, anh với chị em nói chuyện xong sẽ lên ăn với em.” Hạng Bạc Hàn không hè có ý định để cô chạm trán với Mị Lạp.

 

“Dạ.” Nghê Sơ Tuyết ngoan ngoãn gật đầu.

 

Từ biệt thự, bọn họ đi thẳng đến một tòa nhà ở trung tâm thành phó, nơi tập trung các nhà hàng hàng đầu.

 

Vẫn còn sớm, Hạng Bạc Hàn nói trợ lý liên lạc với Mị Lạp, bảo cô ta đến sớm một chút.

 

Mị Lạp cũng định đến đó sớm, cô ta sửa soạn xong chuẩn bị sang đó thì nhận được điện thoại, cô ta còn vui hơn ban nãy.

 

Xem ra nhất định là Hạng Bạc Hàn muốn tranh thủ thời gian để được ở bên cạnh cô ta nhiều hơn đây mài! Cô ta không thể lãng phí thời gian được.

 

Hạng Bạc Hàn đưa Nghê Sơ Tuyết đến một nhà hàng ở tầng trên, sắp xếp cho cô một phòng bao, gọi cho cô món tráng miệng yêu thích của cô và bảo cô ở đây đợi anh.

 

Nghê Sơ Tuyết biết lần này Mị Lạp nhất định sẽ bị tổn thương, nhưng đây là điều không thể tránh khỏi, thay vì để chị ấy thích một người không có kết quả, tốt hơn nên để chị ấy hiểu rõ tình hình.

 

Khoảng mười một giờ, trợ lý của Hạng Bạc Hàn đứng ngoài cửa chính của toà nhà đón Mị Lạp.

 

“Mị Lạp tiểu thư, ông chủ của chúng tôi đang đợi cô ở nhà hàng trên lầu.”

 

“Chỉ có một mình anh ấy thôi sao?” Mị Lạp vội hỏi, trên đường đến đây cô ta đã nghĩ liệu Nghê Sơ Tuyết có đi cùng anh hay không.

 

“Vâng, chỉ có một mình ông chủ của chúng tôi.” Trợ lý gật đầu.

 

Mị Lạp nghe vậy thì cắn môi, cố gắng kiềm xuống sự vui sướng trong lòng: “Phiền anh dẫn đường đi!”

 

Người trợ lý đưa Mị Lạp vào trong nhà hàng, đồng thời cũng bám điện thoại gọi cho Hạng Bạc Hàn báo cho anh biết để xuống lầu Hạng Bạc Hàn đứng dậy, trước khi rời đi, anh khế hôn lên tóc của Nghê Sơ Tuyết: “Chờ anh trở lại.”

 

“Dạ!” Nghê Sơ Tuyết gật đầu, cong môi cười.

 

Mị Lạp được xếp ngồi trong một gian phòng bao, thấy Hạng Bạc Hàn không có ở đây, cô ta không khỏi có chút thất vọng, cô ta còn tưởng anh rất nóng lòng muốn gặp cô ta chứ!

 

“Ông chủ của anh đâu?”

 

“Ngài ấy sẽ đến ngay ạ.” Người trợ lý mỉm cười đáp.

 

Dưới sự phục vụ của người phục vụ, Mị Lạp hài lòng ngồi xuống, chống cằm kiên nhẫn chờ Hạng Bạc Hàn đến, cô ta cũng không quên dùng sự phản chiếu của bai rượu sâm panh bên cạnh để kiểm tra lại lớp trang điểm của mình có ổn hay không Nếu người trợ lý không đứng ngay bên cạnh thì cô ta đã tô lại son rồi!

 

Một lúc sau, cô nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân đang tiến đến, nhịp tim cô ta không khỏi tăng tốc, người đàn ông như Hạng Bạc Hàn có một loại áp lực, khiến cho người ta cảm giác vừa kính sợ vừa muốn tiếp cận..

 

Tiếng gõ cửa vang lên, người phục vụ đẩy cửa ra, bóng dáng cao gầy của Hạng Bạc Hàn từ ngoài cửa bước vào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi