TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

CHương 1667:

 

“Màn trình diễn của cô không tồi, nhưng mà lần này tôi đã có kế hoạch khác, cho nên thật chờ mong tác phẩm trong tương lai của cô.” Trong lời nói của Jessica đã có ý muốn phủ nhận tác phẩm của cô.

 

Trái tim Hứa An An thoáng ngừng đập, khó nén phẫn nộ nhìn về phía Hứa An An. Hứa An An lại trưng ra biểu tình vô tội đáp lại cô.

 

“Tôi nhất định sẽ tiếp tục có gắng, cảm ơn phu nhân đã chấp nhận gặp tôi.” Hứa Tâm Duyệt nói xong liền lập tức xoay người rời đi.

 

Cô không đi xa mà dừng ở một bên đợi Hứa An An.

 

Chẳng bao lâu sau, Hứa An An cũng đi ra, cô ta tháy Hứa Tâm Duyệt đứng đó chờ mình liền cong môi đi đến.

 

“Đã lâu không gặp, tôi không nghĩ cô lại về nước.” Hứa An An không hề thấy lương tâm bắt an nói.

 

*Đều là người một nhà, tại sao cô lại phải đối xử với tôi như vậy? Tôi cũng không trông chờ cô giúp tôi, chỉ mong cô đừng đánh sau lưng tôi.” Hứa Tâm Duyệt thật sự nghĩ không ra mục đích của cô ta, giờ phút này đôi mắt đẹp của cô đầy giận dữ, trực tiếp chất ván.

 

Hứa An An thu lại nét cười giả tạo, hừ lạnh một tiếng: “Cô muốn biết nguyên nhân phải không? Tôi nói cho cô biết, người nhà Hứa gia chỉ có duy nhất một người ưu tú, đó chính là tôi. Cho nên tôi không cho phép cô có một cơ hội nào, hiểu chưa?”

 

“Cô…” Sắc mặt Hứa Tâm Duyệt tái nhọt: “Sao cô lại có thể như vậy.”

 

“Từ nhỏ, lúc ba mẹ cô còn sống, dưới sự nỏi bật của ba cô, cô đàn áp tôi về mọi mặt, cô đừng mong tôi quên những chuyện trước đây. Hiện tại, tôi tuyệt đối không để cô được hưởng một chút lợi ích nào.” Ánh mắt Hứa An An lóe lên tia ngoan độc.

 

“Cô thật độc ác.” Hứa Tâm Duyệt mắng ra tiếng.

 

Sắc mặt Hứa An An xấu đi vài phần: “Đừng tưởng rằng lúc trước cô giúp tôi mang thai thì tôi sẽ cảm kích cô. Ngược lại, tôi chẳng những không cảm kích cô mà còn không muốn nhìn thấy mặt cô. Cô tốt nhất nên cút ra nước ngoài đi.”

 

Nói xong, Hứa An An đeo lên kính mắt đắt tiền, vênh mặt rời đi. Hứa Tâm Duyệt tức giận thở dốc, nhìn theo bóng dáng Hứa An An nhưng không biết phải làm gì, thậm chí giận cũng không thẻ trút.

 

Ở dưới đại sảnh, một chiếc Roll-Royce giá trị hơn ngàn vạn gắp rút phanh lại, không đợi vệ sĩ tiến đến mở cửa, một bàn tay to lớn đã đẩy mạnh cửa xe, đôi chân thon dài nhanh chóng đặt xuông, người đàn ông cao ngất mang khí chất đề vương xuất hiện.

 

Giờ phút này, gương mặt tuần mỹ của người đàn ông khó nén được sự lo lắng mãnh liệt. Xung quanh anh có rất nhiều vệ sĩ, trong đó có một người cần ipad định vị nói với anh: “Cố thiếu, tiểu thiếu gia đang ở trong trung tâm nghệ thuật, chúng tôi đã xác định được vị trí của cậu ấy.”

 

“Dẫn đường.” Người đàn ông trầm giọng ra lệnh.

 

Vệ sĩ lập tức đi trước dẫn đường, đi theo hướng định vị chỉ định, chính là hướng sàn catwalk ở lầu một.

 

“Tiểu thiếu gia càng ngày càng gần.” Vệ sĩ lên tiếng, rất nhanh đi theo điểm đỏ định vị.

 

“Tiểu thiếu gia ở sau hậu trường.” Vệ sĩ chỉ về phía cửa vào hậu trường. Người đàn ông lập tức bước nhanh về hướng đó, đầy cửa tiến vào trong hậu trước, khi anh bước đến hành lang, trong một mảnh hỗn loạn trong hậu trường buổi biểu diễn, anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy bảo bối của mình đang bình tĩnh ngồi trên sô pha, đôi chân nhỏ đung đưa, quả thật không gặp nguy hiểm.

 

Cậu bé còn đang chờ Hứa Tâm Duyệt quay lại, không nghĩ tới lại chờ được gương mặt tức giận của daddy mình.

 

*“Daddy, sao daddy lại ở đây?” Cậu bé vừa thấy sắc mặt không tốt của daddy có chút chột dạ hỏi.

 

Có Thừa Tiêu mặc dù tức giận muốn hung hăng giáo huấn thằng nhóc này một phen, nhưng anh vẫn ngồi xổm xuống, đem đứa nhỏ đánh giá tỉ mỉ từng chút, nhíu mày.

 

hỏi: “Có bị thương không? Là ai dẫn con đến đây?”

 

Có Dĩ Mục lắc lắc cái đầu nhỏ: “Con không có bị thương nha! Là con tự mình đi vào, bên ngoài nhiều người lắm, rất ôn.”

 

Mà vệ sĩ làm lạc cậu bé lúc này vội vã đẩy cửa bước vào, thiếu chút nữa đã bị dọa đến phát bệnh tim. Nếu thật sự làm lạc mắt tiểu thiếu gia, trên dưới Cố gia liền lập tức chôn sống hắn.

 

“Tiểu thiếu gia, cậu làm tôi sợ muốn chết.” Vệ sĩ thở hỗn hến nói, đầu đổ đầy mồ hôi.

 

“Thật xin lỗi chú, chú Dương.” Cậu bé nhận lỗi lên tiếng.

 

“Theo daddy về nhà.” Cố Thừa Tiêu vươn tay ôm bé vào lòng, cậu bé ngồi trên khuỷu tay rắn chắc của daddy, ánh mắt lại nhìn về hướng cửa, chờ mong chị xinh đẹp nhanh chóng xuất hiện.

 

Như vậy bé có thể trực tiếp giới thiệu cho daddy làm quen.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi