TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 503. Yêu Cầu Đáp Án

Nét mặt Hiên Viên Thần hơi trầm xuống: “Em có thể từ chối, đây chỉ là quyết định đơn phương của tôi. Nhưng theo đuổi em, đó là chuyện của tôi.”

Tô Thấm hơi giật mình kinh ngạc, sự chân thành của Hiên Viên Thần làm cô sinh ra áp lực không giải thích được. Cô không khỏi nghĩ đến mẹ anh muốn anh trở về gặp cô gái kia, anh sẽ đi gặp sao? Có lẽ, đó cũng là một cô gái khiến anh hài lòng.

Vào lúc này, Diệp Đông gõ cửa tiến vào, bữa sáng của họ đã chuẩn bị xong.

Trên bàn ăn, hai người yên lặng trở lại, Tô Thắm có chút ngắn người. Lúc này, một đôi đũa gắp một miếng bánh kếp đã được cắt ra đưa vào đĩa của cô.

Tô Thám ngẩng đầu, ánh mắt Hiên Viên Thần nhìn cô: “Đừng ngắn người nữa, ăn nhiều một chút.”

Tô Thắm mím môi gật đầu, lấy bánh kếp đưa vào miệng, trong mắt người đàn ông đối diện hiện lên một nụ cười hài lòng.

9 giờ xuất phát, áo khoác của Tô Thắm được mang đến, một kiện áo lông dài vô cùng ấm áp. Lúc ở cửa, Hiên Viên Thần tự mình mặc vào cho cô.

Tô Thắm vô cùng ngượng ngùng vì Lý Sâm ở đây. Nhưng mà, Hiên Viên Thần đã choàng áo lên vai cô, cô cũng không thể ngay trước mặt mọi người không giữ mặt mũi cho ngài tổng thống đượ!

cLý Sâm ở một bên nhìn thấy tất cả, ông vô cùng bình tĩnh đối đãi, chỉ là ông có chút lo lắng. Thân phận của Tô Thắm và Hiên Viên Thần cách xa nhau, cùng với sự hiểu biết của ông về tính cách và cách nhìn của cựu đệ nhất phu nhân, bà sẽ chấp nhận một người con dâu không có bối cảnh chính trị lớn mạnh sao?

Ngồi trên xe, Tô Thám nhìn bông tuyết bên ngoài cửa sổ, nhịn không được hạ cửa kính xe xuống, vươn tay đón tay bông tuyết xinh đẹp, khiến cô dù lạnh cũng bất chấp.

Nhưng một lúc sau cô liền nhanh chóng đóng cửa sổ lại, bàn tay duỗi ra ngoài vì lạnh nên có chút đỏ bừng, khi cô thu tay về, bông tuyết trên lòng bàn tay gặp hệ thống sưởi lập tức hóa thành hơi nước.

Tô Thắm mím môi cười, mà lúc này, một mảnh giấy đưa qua, đồng thời bàn tay lạnh lẽo của cô nháy máy bị một cổ ấm ấp nắm chặt.

Tô Thắm ngẩng đầu, người đàn ông bên cạnh nhìn cô trách móc: “Tay đều đông thành băng rồi.”

Tô Thắm đột nhiên có một loại oan ức như trẻ nhỏ bị người lớn trách phạt, lẽ nào cô chơi tuyết một chút, có gì sai sao?

Cô nhẹ nhàng giật giật tay lại, người đàn ông liền giữ chặt, xe một đường tiến về phía trước. Bên ngoài toà nhà tổng thống, đoàn xe thẳng tiến đến viện bảo tàng.

Trong viện bảo tàng lịch sử hôm nay chỉ tiếp đón Hiên Viên Thần cùng người của anh, Tô Thám đứng ở vị trí của cô.

Hiên Viên Thần nhiều lần quay đầu lại tìm kiếm cô, nhưng Tô Thắm phải đứng cùng một chỗ với nhóm trợ lý, anh cũng không còn cách nào.

Trong lúc này, thân phận của Tô Thắm quả thật không thích hợp để đứng bên cạnh anh.

Bữa trưa được dùng ở một nhà hàng vô cùng lâu năm, Tô Thắm vẫn như cũ ở cùng nhóm trợ lý. Mãi cho đến buổi chiều, trao đổi giữa hai nước kết thúc, mọi người đều rời đi, Tô Thắm được Lý Sâm sắp xếp ngồi vào trong xe của Hiên Viên Thần.

Một đường quay về khách sạn, ngồi trong xe, Tô Thắm không tự chủ được nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy ánh mắt thâm trầm phức tạp của anh dừng ở một chỗ, giống như đang tự hỏi điều gì.

Tô Thám không lên tiếng quấy rầy, công việc của anh, chỉ có mình anh mới có thể quyết định, ý kiến của người khác không thể tác động đến anh.

Lời đề nghị trước đây của Hiên Viên Thần để Tô Thắm cùng anh hòa hợp thật sự thoải mái không ít. Thời gian cũng bất trì bất giác từng ngày từng ngày trôi qua, đảo mắt liền đến ngày quay về.

Buổi sáng, Tô Thám thu dọn xong hành lý, Hiên Viên Thần và Lý Sâm cùng một nhóm người trong nội các mở cuộc họp.

Tô Thấm ở trong phòng chờ khách sạn, trong lòng cô không khỏi căng thẳng. Lần trước Hiên Viên Thần nói trở về phải cho anh một đáp án.

Chuyện này Tô Thắm cũng không phải chưa từng nghĩ qua, chỉ là vẫn không nghĩ đến phải trả lời anh như thế nào.

Nói không chừng anh đã quên rồi, Tô Thắm cười khổ một tiếng.

Mấy ngày nay anh bận rộn quá nhiều chuyện, hẳn là không có thời gian nhớ rõ việc này.

Hiên Viên Thần trở lại, thời gian về nước cũng sắp đến, từ nơi này đến sân bay, một đường vô cùng thuận lợi. Đoàn xe của tổng thống nước C€ cũng theo đến sân bay, bắt tay đưa tiễn.

Tô Thấm cùng Hiên Viên Thần làm thủ tục, đến khoang nghỉ ngơi của anh, Tô Thám ngồi bên cửa sổ, Lý Sâm vào nói vài câu rồi đi ra ngoài, cả khoang chỉ còn hai người họ.

Hiên Viên Thần vốn đang ngồi ở bên kia ghế sofa đã đứng dậy ngồi bên cạnh cô, thắt dây an toàn.

Trái tim Tô Thắm tràn đầy ấm áp, anh là biết cô có chứng sợ hãi khi máy bay cất cánh sao?

Quả nhiên, sau khi máy bay chạy trên đường băng, cất cánh bay lên, một khắc kia, Tô Thám vẫn như cũ không thể xóa bỏ nỗi sợ hãi không trọng lượng trong lòng.

Mà lúc này, trên bàn tay đang nắm lấy tay vịn của cô là bàn tay lớn của người đàn ông, gắt gao nắm chặt tay cô.

Máy bay dần dần ồn định trở lại, Tô Thắm lo lắng tiếp viên hàng không sẽ nhìn thấy, cô rút tay khỏi tay anh.

Hiên Viên Thần cũng không làm cô khó xử, đứng dậy ngồi vào ghế khác. Tiếp viên hàng không đưa trà cùng hoa quả điểm tâm đến.

Tô Thám ngồi tựa vào cửa sổ không động, tiếp viên hàng không đưa cô một ly nước, Tô Thắm nắm ly trong tay, nhìn tầng mây dày đặc ngoài cửa sỏ, trái tim có chút áp lực.

Máy bay cứ lao vút khỏi bầu trời đất nước này, từ từ hiện ra cảnh trời xanh mây trắng khiến tâm trạng cô cũng thoải mái hơn.

Hiên Viên Thần một mực xem tư liệu, hoặc cúi đầu suy nghĩ chuyện của mình.

Tình cảm giữ hai người đã đạt đến mức nhất định, dù không nói chuyện, im lặng ở cùng nhau cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán hay bối rồi.

Máy bay đã bay gần 9 tiếng, lúc máy bay vượt qua không phận của đất nước, Tô Thắm có một loại cảm giác thân thiết.

Hiên Viên Thần ngồi bên cạnh cô, cùng cô nhìn núi non cảnh vật phía dưới tầng mây.

Tô Thắm nghiêng đầu nhìn anh, lúc này cảm thấy anh rất vĩ đại, bởi vì có anh mà đất nước này mới có thể trở nên giàu có hùng mạnh như vậy.

Ánh mắt Hiên Viên Thần rơi trên khuôn mặt cô, nghiêm túc hỏi: “Suy nghĩ thế nào rồi?”

“Hả?” Tô Thắm choáng váng.

Sắc mặt Hiên Viên Thần hơi trầm xuống: “Em sẽ không nói với tôi là em quên rồi chứ?”

Tô Thắm lúc này mới phản ứng lại, cô đương nhiên không dám quên.

“Máy bay lập tức sẽ hạ cánh.” Hiên Viên Thần thúc giục cô: “Tôi chờ đáp án của em.

Tô Thắm nắm chặt cái ly trong tay. Đáp án của cô đến bản thân cô cũng không biết.

Nhưng, ở bên cạnh anh, trước đây Tô Thắm không dám làm trái bất cứ việc gì của anh, cũng không dám lơ là từng lời anh nói. Nhưng bây giờ cô cảm thấy dũng khí đã lớn hơn rồi.

Chẳng những có thể không trả lời anh, còn có thể tương đối trầm mặc.

Hiên Viên Thần thấy cô không nói lời nào, không khỏi bá đạo cảnh cáo: “Còn 20 phút, máy bay sẽ lập tức hạ cánh, tôi muốn câu trả lời của em.”

Tô Thắm chớp mắt hỏi lại một câu: “Ngài muốn câu trả lời gì?”

Hiên Viên Thần buồn bực, cô quả nhiên đem lời anh nói quên sạch? Anh cúi đầu đến bên tai cô, nghiến răng nói: “Đáp án có muốn ở bên cạnh tôi hay không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi