TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Lúc Bạch Hạ đi về phía cửa, quay lưng lại với Hình Nhất Phàm, nước mắt cô lưu chuyển quanh hốc mắt. Cô thực sự cảm giác được một cảm giác vô cùng u uất mà từ trước đến nay chưa từng có.

 

Hình như cô sắp mắt anh rồi, cảm giác này không khác gì từ trên trời rơi xuống cả.

 

Bạch Hạ cố nén tâm trạng bi thương của mình, khoanh tay đứng ngoài cửa đợi anh.

 

Hình Nhất Phàm vừa thanh toán vừa nhìn về phía bóng dáng mảnh mai dưới bóng đèn sau tắm kính thuỷ tinh.

 

Anh cảm thấy tâm trạng của Bạch Hạ có chút không đúng, có phải anh đùa hơi quá trớn rồi không?

 

Giờ phút này, thậm chí Bạch Hạ không muốn tham dự bữa tiệc tối nay nữa, anh đã có người phụ nữ mà anh thích, vậy thì cô sẽ nhường cơ hội này lại cho đối phương, cô vốn dĩ cũng không thích loại tiệc kinh doanh này.

 

Bạch Hạ quay đầu nhìn người đàn ông đang bước ra từ quây thanh toán, cô hít một hơi thật sâu, có gắng hết sức để lộ ra vẻ bao dung, cô cũng đã lau sạch nước mắt.

 

“Đi thôi!” Hình Nhất Phàm dịu dàng nói với cô, anh đợi sau khi lên xe sẽ giải thích với cô.

 

Bạch Hạ đột nhiên nở nụ cười: “Có lẽ tối nay em phải về nhà ba em, buổi tiệc tối nay em không đi nữa. Anh tìm người khác đi!”

 

Lần này đổi thành Hình Nhất Phàm chết lặng.

 

Bạch Hạ tiếp tục cười nói: “Hình Nhất Phàm, em biết em là một người rất bình thường, không xứng với anh, vậy nên nêu anh đã thích một người phụ nữ khác, em nguyện ý rút lui, em sẽ không làm phiền đến hai người.”

 

Hình Nhất Phàm: “…”

 

Bạch Hạ cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cố kìm nước mắt nói: “Em sẽ thành toàn cho hai người, em…”

 

Trái tim của Hình Nhất Phàm như sắp vỡ nát, lúc này anh rất ân hận và tự trách bản thân, thậm chí còn muốn đánh cho bản thân một trận.

 

Nhìn thấy nước mắt của Bạch Hạ lăn dài, anh lập tức vươn tay ra sau đầu cô ấn chặt khuôn mặt đang khóc của Bạch Hạ áp vào trong ngực anh.

 

Lúc này, Hình Nhất Phàm vô cùng hồi hận, anh sẽ không bao giờ đùa thế này với cô nữa.

 

Anh không ngờ cô gái này lại muốn bỏ anh đi, lại còn nói sẽ thành toàn cho anh, điều này có nghĩa là cô có thể hào phóng nhường anh cho người khác sao?

 

Không, anh không đồng ý!

 

Bạch Hạ nằm trong lòng của Hình Nhất Phàm, nước mắt cô ướt đẫm một mảng áo anh, Hình Nhất Phàm trầm giọng nói: “Lên xe đi, anh sẽ giải thích với em.”

 

“Em không muốn!” Bạch Hạ không muốn lên xe của anh, lúc này cô vừa hận vừa giận lại vừa khó chịu với anh, nếu như anh đã có một người phụ nữ khác, tại sao lại còn chọc ghẹo cô? Sao anh lại đáng hận đáng căm ghét như: vậy chứ?

 

Lần này Hình Nhất Phàm đúng là tự chuốc hoạ vào thân rồi.

 

*“Ngoan, lên xe đi.” Hình Nhất Phàm chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh hơn để giải thích tất cả những chuyện này với cô.

 

“Không!” Bạch Tiểu Thuần cứng đầu.

 

Hình Nhất Phàm ngay lập tức dang tay bé ngang cô lên như một nàng công chúa đi về hướng xe của mình.

 

Bạch Hạ liền ngắng đầu lên, khuôn mặt đầy nước mắt có chút đáng thương, cô trừng mắt nhìn anh: “Hình Nhất Phàm, anh để em xuống.”

 

Hình Nhất Phàm cứ thế bé Bạch Hạ đến trước chiếc xe địa hình của mình, anh mở khóa, mở cửa ghế sau, đưa Bạch Hạ vào, Bạch Hạ đầy cửa muốn đi xuống.

 

Hình Nhất Phàm không còn lựa chọn nào khác đành phải ngồi vào luôn cùng cô, chặn cô lại bên trong.

 

Cửa kính sau của xe địa hình là loại chống trộm nên mọi việc bên trong, bên ngoài đều không nhìn thầy được.

 

Bạch Hạ muốn đẩy cánh cửa còn lại ra, lại tiếp tục muốn thoát khỏi anh, Hình Nhất Phàm vươn cánh tay sang, kéo cô trở lại trong lòng mình, vội nói: “Em không muốn nghe anh giải thích sao?”

 

Bạch Hạ cắn môi, nước mắt vẫn không ngừng rơi: “Anh còn có gì để giải thích chứ?”

 

“Có!” Hình Nhất Phàm nói một cách chắc chắn: “Anh muốn giải thích với em người phụ nữ mà anh thích này là ai!”

 

Bạch Hạ nghe thấy anh muốn nói, lập tức trừng lớn đôi mắt sưng đỏ của mình: “Vậy anh nói đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi