TỔNG TÀI NGUY HIỂM ANH THẬT HƯ HỎNG



Diệu Tư vẫn cho là Quân Nhật Đình chỉ là một phú hào có chút quyền thế ở nước Z, bây giờ xem ra là anh ta quá xem thường người khác.

Nhất là người này có thể ba lần bốn lượt cứu người đi từ trên tay anh ta, cũng không phải là người đơn giản.

Nghĩ đến đây, anh ta không nhịn được mà ảo não, tuy nhiên anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại, bây giờ biết được cũng không muộn.

Thân tín không biết ý nghĩ trong lòng của anh ta, thấy anh ta chậm chạp không có quyết đoán thì mở miệng hỏi thăm tiếp: "Lão đại, chúng ta có cần đặt vé máy bay về hay không."
Diệu Tư hoàn hồn, chần chờ lắc đầu.

"Còn chưa được, vẫn chưa lấy được món đồ đó tới tay, lỡ như rơi vào trong tay thế lực khác thì JK xong đời."
Thân tín biết USB quan trọng cỡ nào với JK nhưng một bên khác cũng rất quan trọng, không khỏi đề nghị: "Vậy thì chúng ta thuê một ít lính đánh thuê tới được không?"
Diệu Tư nghe vậy thì không có trả lời ngay mà nhíu mày suy nghĩ.

Không thể phủ nhận, đây là biện pháp tốt nhất bây giờ, cuối cùng anh ta cũng đồng ý.

"Được, cậu đi liên hệ binh đoàn lính đánh thuê Thiết Huyết của nước D đi, kêu bọn họ nhanh chóng phái người tới, nói cho bọn họ biết nhất định phải lấy được món đồ đó cho tôi!”
Thân tín gật đầu rời đi, lúc này trong lòng Diệu Tư mới thả lỏng được một chút, dặn dò thân tín đặt vé máy bay cho ngày mai.

Chờ đến ngày hôm sau thì Diệu Tư làm đúng như lời anh ta nói, rời khỏi nước Z.


Theo chân anh ta vừa đi thì bên này, Quân Nhật Đình cũng nhận được tin tức.

"Đi rồi?"
Quân Nhật Đình nghe Hà Văn Tuấn báo cáo, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

"Đúng vậy, nghe nói trước đó đã dẫn theo đàn em của anh ta rời đi."
Hà Văn Tuấn lặp lại một lần nữa.

Quân Nhật Đình nhíu mày.

Theo lý thì khi Diệu Tư rời đi thì anh nên cảm thấy yên tâm mới đúng, nhưng không biết tại sao mà anh luôn cảm thấy người đàn ông này vốn không nên dứt khoát rời đi như vậy, làm vậy có chút không giống tính cách của anh ta, ngược lại càng giống như là có chuyện mờ ám.

Anh suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra nguyên nhân gì, dứt khoát không suy nghĩ nữa, dặn dò: "Thông báo một chút đi, gọi bọn họ tiếp tục theo dõi sát sao, một khi có gì không ổn thì phải báo cho tôi biết ngay."
Hà Văn Tuấn gật đầu, quay người rời đi.

Quân Nhật Đình nhìn bóng lưng cậu ấy rời đi, nhắm hai mắt lại.

Không cần biết người đó đi thật hay là diễn trò, sẽ có lúc anh ta lộ đuôi cáo ra thôi.

Nhưng mà hai ngày sau đó, bên phía Hà Văn Tuấn cũng không có điều bất thường gì khiến Quân Nhật Đình bắt đầu nghi ngờ bản thân mình.

Chẳng lẽ người đàn ông đó đi thật?
Anh suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng có thể là như vậy, dù sao Mạc Truy làm ra mấy chuyện nhằm vào anh ta ở nước ngoài cũng không đơn giản.

Nghĩ đến đây, anh định nói tin tức tốt này cho Hứa Thanh Khê, đỡ cho mỗi ngày cô đều sống trong lo lắng.

Tối hôm đó, Quân Nhật Đình gọi điện thoại cho Hứa Thanh Khê, đón cô đi ra ngoài ăn cơm.

Hứa Thanh Khê vừa mới thay đồ xong thì Quân Nhật Đình đã trở lại.

Cô ngồi lên xe, nhìn tâm trạng Quân Nhật Đình có vẻ như là không tệ, kinh ngạc nói: "Hôm nay có chuyện tốt gì sao? Có vẻ như tâm trạng của anh rất tốt."
Quân Nhật Đình nghe vậy thì cười nói: "Đúng là có một tin tức tốt."
Anh nói cho cô biết tin Diệu Tư rời đi, đáy mắt có hơi xót cho cô.

Mấy ngày nay sau khi trở về thì Hứa Thanh Khê vẫn ở lại nhà, cứa lớn không ra cửa phụ không bước, chỉ sợ lại để cho Diệu Tư có cơ hội bắt cô, gây rắc rối cho Quân Nhật Đình.

Mặc dù cô không nói nhưng Quân Nhật Đình đều nhìn thấy hết tất cả.

Bây giờ Diệu Tư rời đi rồi, anh muốn dẫn Hứa Thanh Khê ra ngoài một chút.

Hứa Thanh Khê không biết ý nghĩ trong lòng của anh, khi nghe tin Diệu Tư rời đi thì tâm trạng vẫn luôn lo sợ cũng biến mất theo đó.


"Rời đi là tốt rồi."
Cô nhẹ thở ra một hơi, chợt lại không nhịn được mà lo lắng: "Vậy liệu anh ta có trở lại nữa không?"
Quân Nhật Đình biết trong lòng cô đang lo lắng cái gì, nắm lấy bàn tay vì căng thẳng mà siết chặt lại của cô, an ủi: "Yên tâm, cho dù anh ta trở về thì anh cũng không để cho anh ta đụng tới dù chỉ là một sợi tóc của em.”
Hứa Thanh Khê nghe anh nói vậy thì cũng yên tâm.

"Anh cũng phải chú ý an toàn."
Quân Nhật Đình gật đầu, sau đó hai người tới quán cơm trưa đã đặt trước.

Bầu không khí dùng cơm giữa hai người rất hài hòa, cũng bởi vì tạm thời không có nguy hiểm ẩn giấu nên Hứa Thanh Khê không nhịn được mà vui vẻ uống một chút rượu.

Chờ dùng cơm xong thì cô hơi say, dựa vào người Quân Nhật Đình.

"Quân Nhật Đình, sao anh lại biến thành hai người, đừng nhúc nhích."
Cô lung la lung lay nắm lấy Quân Nhật Đình, hờn dỗi nhìn chằm chằm anh.

Quân Nhật Đình nhìn dáng vẻ say rượu của Hứa Thanh Khê, rất là bất đắc dĩ đỡ cô rời đi.

"Anh không nhúc nhích, là em uống say rồi."
Lúc này Hứa Thanh Khê đã say đến choáng váng, nghe Quân Nhật Đình nói như vậy thì bất mãn lầm bầm.

"Em không có say, em ngàn chén không say."
Quân Nhật Đình nghe cô nói như vậy thì dở khóc dở cười, cũng không có ý định tranh luận với con ma men như cô nữa.

Anh khẽ dỗ dành Hứa Thanh Khê lên xe, chở cô về nhà họ Quân.

Trên đường, không biết có phải là Quân Nhật Đình lái xe quá ổn hay không mà Hứa Thanh Khê dựa vào cửa xe, chậm rãi ngủ say.

Nhìn Hứa Thanh Khê ngủ say, vẻ mặt anh trở nên rất dịu dàng.

Anh tăng thêm nhiệt độ trong xe, chỉ sợ Hứa Thanh Khê bị cảm.

Suốt chặng đường, Hứa Thanh Khê không hề hay biết gì, ngủ rất ngon.

Không bao lâu đã tới nhà họ Quân, Quân Nhật Đình nhìn Hứa Thanh Khê ngủ say thì không đành lòng đánh thức cô dậy, ôm cô bước xuống xe.

Vốn Mạc Ly biết hai người đi ra ngoài thì không yên lòng chờ ở phòng khách, bây giờ thấy cậu chủ nhà mình cẩn thận từng li từng tí ôm Hứa Thanh Khê trở về thì trong lòng bắt đầu thấy ghen ghét.

Cô ta siết chặt quả đấm mới không làm bộc lộ cảm xúc của mình.

"Cậu chủ, vết thương của cậu chưa khỏi, để cho tôi ôm mợ chủ lên đi.”
Cô ta không muốn Hứa Thanh Khê nằm trong ngực Quân Nhật Đình, vươn tay đề nghị.


Nhưng không ngờ Quân Nhật Đình tránh khỏi tay cô ta.

"Không cần, cô tới phòng bếp nấu một chén canh giải rượu đi, lát nữa đem nó lên phòng tôi."
Quân Nhật Đình lạnh giọng dặn dò, sau đó ôm Hứa Thanh Khê đi lên lầu.

Mạc Ly nhìn bóng lưng hai người rời đi, biểu cảm trên mặt đã trở nên méo mó.

Một hồi lâu sau, cô ta mới hít thở, bình tĩnh trở lại, xuống phòng bếp nấu canh giải rượu cho Hứa Thanh Khê.

Song khi cô ta bưng canh giải rượu lên lầu thì cảnh tượng mà cô ta nhìn thấy như một nhát dao đâm vào lòng cô ta.

Chỉ thấy ở trong phòng, Quân Nhật Đình đặt Hứa Thanh Khê lên giường, nhẹ nhàng cởi bỏ áo ngoài, nhẹ nhàng lau sạch tay chân cho cô.

Không biết có phải là do anh không khống chế được lực tay hay không mà có đôi khi anh làm hơi mạnh tay khiến cho Hứa Thanh Khê không thoải mái ừm mấy tiếng.

Quân Nhật Đình nghe thấy tiếng kêu kiều diễm đó, lại nhìn thấy gương mặt xinh đẹp như hoa hồng của Hứa Thanh Khê với đôi môi đỏ phát ra tiếng nói ngọt ngào mê người đó, nhất thời nhịn không được mà gục đầu xuống ngậm lấy nó.

Trong lúc say rượu, Hứa Thanh Khê ngửi được mùi vị quen thuộc, cũng không có phản kháng lại nụ hôn này mà còn chủ động đáp lại anh.

Hai người hôn nhau mà không thèm để ý người ngoài, Mạc Ly bên ngoài nắm chặt chén sứ, móng tay gãy mà còn không biết, trong lòng ngập tràn đố kị, chỉ hận không thể xông lên tách hai người đó ra.

Nhưng cô ta biết cô ta không thể.

Cô ta ép buộc mình phải tỉnh táo lại, cũng không có biết điều rời đi mà là gõ cửa cắt ngang chuyện tốt của hai người.

Quân Nhật Đình nghe thấy tiếng gõ cửa, lúc này mới hoảng hốt rút ra khỏi sự ngọt ngào của Hứa Thanh Khê.

Anh khẽ thở nhẹ, trong mắt hiện lên một tia bất mãn, nghiêng đầu nhìn lại.

"Có chuyện gì?"
Mạc Ly cũng phát hiện vẻ không vui trong mắt của anh, trong lòng hết sức khó chịu, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, giơ chén sứ trong tay lên, nói khẽ: "Canh giải rượu đã nấu xong..."
Cô ta còn chưa nói hết thì Quân Nhật Đình từ trong phòng đi ra, mặt lạnh như tiền cầm lấy chén canh giải rượu: "Cảm ơn, cô có thể trở về phòng nghỉ ngơi rồi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi