TỔNG TÀI NGUY HIỂM ANH THẬT HƯ HỎNG



Hứa Thanh Khê nghe vậy, nụ cười trên mặt càng sâu.

Đúng lúc này, Mạc Ly lái xe tới, nhìn thấy Quân Nhật Đình, vẻ mặt bỗng vui vẻ, nhưng nghĩ tới Quân Nhật Đình là tới đón Hứa Thanh Khê, nụ cười chợt tắt.

“Cậu chủ.”
Cô ta nhẹ giọng gọi.

Quân Nhất Đinh không để ý, chỉ gật gật đầu, trầm giọng: “Tôi và mợ chủ sẽ về trước, cô tự lái xe trở về.”
Dứt lời, anh dắt Hứa Thanh Khê lên xe.

Mạc Ly siết chặt tay nhìn bọn họ rời đi, cuối cùng không cam lòng tự mình lái xe trở về.

Mà lúc này người đàn ông kia đã đi tới bên đường, giả vờ đang nghe điện thoại để quan sát họ.

Có thể là do đều là người trong cùng ngành, mặc dù động tác của anh ta rất bí mật, nhưng cũng khiến Mạc Ly đang chuẩn bị rời đi chú ý tới.

Cô ta nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông kia.

Người đàn ông đó cũng đã cảm nhận được ánh nhìn của Mạc Ly, ánh mắt anh ta hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng không trốn tránh, anh ta vẫn giả vờ nghe điện thoại.

Mạc Ly nhìn không nhìn ra được anh ta có vấn đề gì, vì vậy cô bắt đầu nhìn xung quanh, cũng chẳng nhìn thấy điều gì bất thường, ánh mắt cô ta càng trầm xuống.


Ban nãy cô ta cảm nhận rất rõ ràng có người đang lén quan sát bên này, nhưng nhìn xung quanh lại không có ai khả nghi, chẳng lẽ cô ta nhìn nhầm?
Cô ta muốn xác nhận lại lần nữa, vì vậy liếc nhìn xung quanh, kết quả vẫn như vậy, chỉ đành từ bỏ, lái xe đuổi theo Quân Nhật Đình.

Nhưng cô không đuổi kịp hai người kia, Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê đã đi trước rồi.

Hai người về đến nhà, lên trên lầu tắm rửa.

Mạc Ly về đến nhà, không thấy hai người đó đâu mới đi hỏi quản gia.

Khi biết hai người đó đã lên phòng, đôi môi mỏng của cô mím chặt.

Đặc biệt khi nhớ tới quan hệ thân mặt của hai người họ, cô không muốn nghĩ nữa mà bước lên lầu.

“Cậu chủ.”
Cô đứng ngoài cửa, cung kính gõ cửa.

Qua một lúc, Quân Nhật Đình mở cửa.

“Có chuyện gì?”
Anh nhíu mày hỏi.

Mạc Ly nhìn Hứa Thanh Khê phía sau Quân Nhật Đình, không nói chuyện.

Hứa Thanh Khê cũng nhìn thấy, đảo mắt nằm trên giường nghỉ ngơi.

Quân Nhật Đình không thích thái độ của Mạc Ly.

Định bảo cô ta trực tiếp nói ra, cuối cùng cũng không biết nghĩ gì mà đổi ý, anh nói nhỏ: “Đến phòng làm việc đợi tôi.”
Mạc Ly nghe vậy, ánh mắt sáng lên vui vẻ.

Cô ta cho rằng tình cảm giữa Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê rất tốt, hóa ra cũng không phải là tốt đến vậy.

Suy cho cùng nếu như thật sự là quan hệ tốt thì cậu chủ hẳn là phải cho Hứa Thanh Khê biết chứ.

Cô trả lời rồi xoay người rời đi.

Quân Nhật Đình nhìn thấy cô ta rời đi, quay lại nói với Hứa Thanh Khê.

“Anh tới phòng làm việc một lúc, em nghỉ ngơi trước đi.”
Hứa Thanh Khê chỉ ừ nhẹ, không nhìn lại.

Quân Nhật Đình cũng không để ý, xoay người rời đi.

Sau khi nghe tiếng đóng cửa, Hứa Thanh Khê mới xoay người nhìn sang, ánh mắt vô cùng phức tạp, trong lòng càng thêm khó chịu.


Mặc dù cô không phải là Hứa Thanh Tuệ, nhưng cảm giác bị đẩy ra rìa này thật sự rất khó chịu.

Mà ở phòng làm việc lúc này, Quân Nhật Đình không hề hay biết những điều khó chịu trong lòng Hứa Thanh Khê.

Vẻ mặt anh không biểu cảm hỏi Mạc Ly: "Có chuyện gì?"
Mạc Ly nghe được sự mất kiên nhẫn trong lời nói của anh, vội vàng kể lại chuyện tối nay cho anh nghe.

"Cậu chủ, tôi cảm thấy nhất định có vấn đề, hoặc là những người đó vẫn chưa rời đi, chẳng qua chỉ muốn tung hỏa mù để khiến chúng ta mất cảnh giác."
Quân Nhật Đình không nói gì, mày khẽ nheo lại dường như đang suy nghĩ điều gì.

Nếu nói Diệu Tư tên đó chưa rời đi, anh cũng không quá tin tưởng.

Dù sao thì chuyện ở nước ngoài, anh cũng đã giao cho Mạc Truy làm ầm lên, bắt buộc anh ta phải đích thân quay về xử lí, nếu không nhà giàu có ba đời cũng không gánh nổi tổn thất lần này.

Nhưng tin thì tin, anh cũng không thể để anh ta đánh lén.

“Việc này tôi đã biết, mấy hôm nay, cô phải luôn đi theo bảo vệ mợ chủ, nếu có vấn đề gì phải lập tức báo cho tôi.”
Mạc Ly nghe vậy nhíu nhíu mày, muốn ở lại một lúc nữa nhưng lại không có cớ, chỉ đành lưu luyến dời đi.

Sau khi Mạc Ly ra ngoài, Quân Nhật Đình không vội trở về phòng mà một mình ngồi lại trầm tư suy nghĩ.

Rất lâu sau anh mới động đậy.

“Hà Văn Tuấn, cậu đi điều tra giúp tôi, sau hôm Diệu Tư rời đi, thủ đô có người nào khả nghi hay không, còn nữa điều tra tất cả các con đường xung quanh nhà, tôi muốn ngay ngày mai có kết quả.”
Hà Văn Tuấn nhận lệnh dù có chút khó hiểu.


Ngày hôm sau, Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê ăn sáng, sau đó mới đến công ty.

Hứa Thanh Khê ở nhà vẽ vời vì công ty cô hiện tại không có việc gì.

Bên này Quân Nhật Đình vừa đến công ty, Hà Văn Tuấn bèn đưa báo cáo điều tra cho anh, nghiêm túc báo cáo kết quả.

“Tổng giám đốc, tối qua tôi đã điều tra ra, sau khi Diệu tư rời đi, thì có một thế lực không rõ nào đó đã lén vào thành phố, hiện tại vẫn chưa tra được lai lịch bọn chúng.”
Quân Nhật Đình nghe vậy, trái tim nặng trĩu.

Anh ra không nói gì ra hiệu cho Hà Văn Tuấn tiếp tục báo cáo.

“Tôi đã cho người điều tra xung quanh nhà và công ty, không phát hiện người nào khả nghi.”
Hà Văn Tuấn nói xong, cung kính nhìn về phía Quân Nhật Đình, đợi anh ra chỉ thị tiếp theo.

Quân Nhật Đình nheo mặt một cách nguy hiểm, ngón tay lần lượt gõ bàn.

“Cậu tiếp tục cho người đi điều tra các lối ra, nếu có bất thường gì lập tức báo cho tôi.”

Hà Văn Tuấn nhận mệnh.

Tối hôm đó, sau khi về đến nhà, Quân Nhật Đình nghĩ tới đám người không rõ lai lịch đó, không yên tâm gọi Mạc Ly lại.

“Tôi vừa điều tra ra có một thế lực ngầm nào đó đã lẻn vào trong thành phố, trong tình huống này, tôi muốn sau này cô luôn đi theo mợ chủ, tuyệt đối không để xảy ra bất kỳ sai xót nào.”
Mạc Ly nghĩ tới lần này cậu chủ của mình tìm tới cô ta cũng chỉ vì Hứa Thanh Khê, sự ghen ghét với Hứa Thanh Khê lại trào lên trong lòng.

Cô cố kìm nén sự tức giận của mình, vẻ mặt như thường.

“Cậu chủ anh yên tâm, lần này tôi nhất định sẽ không để mợ chủ xảy ra chuyện.”
Quân Nhật Đình cũng không hoàn toàn tin tưởng lời thề thốt của cô ta, lạnh lùng trả lời: “Nhớ kỹ những gì hôm nay cô nói.”
Mạc Ly cắn môi gật đầu.

sau đó rời khỏi phòng làm việc.

Cô đứng ở ngoài cửa, ánh mắt ngập tràn tủi thân và khó chịu.

Cô ta không hiểu vì sao cậu chủ có thể vì Hứa Thanh Khê mà làm đến mức này.

Rõ ràng hai người họ đã quen nhau mười năm, lẽ nào không bằng cô gái quen nhau mấy tháng sao?
Cô ta tức giận nghĩ, ánh mắt đầy hận thù nhìn về phía căn phòng của Hứa Thanh Khê.

Sớm thôi, cô ta sẽ khiến cho con khốn đó phải rời đi.

Hứa Thanh Khê không xứng có được tình yêu của cậu chủ.

Hứa Thanh Khê không hề hay biết những suy nghĩ của Mạc Ly.

Lúc này cô đang lơ đễnh trong phòng.

Cô cũng không biết mình bị làm sao nữa.

Hôm qua, kể từ lúc Quân Nhật Đình để cô lại trong phòng và đi theo Mạc Ly, hôm nay vừa về đến nhà anh đã lập tức gọi Mạc Ly đến văn phòng, điều đó làm sư ghen tuông trong lòng cô như đang muốn bùng nổ, ngay đến công việc cũng không thể làm cô trở lại bình thường.

Bọn họ đang bàn bạc cái gì?
Tại sao lại không muốn cho cô biết?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi