TỔNG TÀI NGUY HIỂM ANH THẬT HƯ HỎNG



Dương Minh Triết cà lơ phất phơ nghiêng người dựa vào cửa, anh ta cười nhạo nhìn hai người trong phòng.

Hứa Thanh Khê thấy thế, cô xấu hổ nhanh chóng tránh thoát khỏi trong lòng Quân Nhật Đình rồi vội vàng hấp tấp lau nước mắt.

Trong lòng Quân Nhật Đình trống rỗng, anh có chút thất vọng.

Anh lại nhìn thấy Hứa Thanh Khê buồn bực xấu hổ và bầu không khí vừa rồi bị quấy rầy, anh không có sắc mặt tốt với Dương Minh Triết ở cửa: "Tới cũng không biết gõ cửa trước sao? Thật không có chút tầm nhìn nào."
Dương Minh Triết nghe vậy, ánh mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Anh ta nhìn chằm chằm Quân Nhật Đình, cứ như ngày đầu tiên quen biết người này.

Đương nhiên Quân Nhật Đình cũng bị anh ta nhìn đến không được tự nhiên.

"Nhìn gì chứ? Không phải tới kiểm tra sao? Anh định đứng ở đó làm thần giữ cửa à?" Anh ho nhẹ một tiếng, tức giận giận chó đánh mèo.

Dương Minh Triết im lặng: "Chậc, quả thật sau khi kết hôn thay đổi rất lớn, ai cũng sẽ trọng sắc khinh bạn cả."
Hứa Thanh Khê bị nói đến rất ngượng ngùng, nhưng cô lại không dám rời đi, chỉ có thể cúi thấp đầu đỏ mặt đứng ở bên cạnh.

Về phần Quân Nhật Đình, anh da mặt dày nên không có bất kỳ ảnh hưởng gì, ngược lại còn tranh cãi với Dương Minh Triết: "Tôi tốn nhiều tiền thuê anh như vậy, cũng không phải để anh ngồi châm chọc đâu, còn không tranh thủ thời gian xem vết thương đi."
Dương Minh Triết bĩu môi, anh ta nghe được uy hiếp trong lời Quân Nhật Đình nói mới thu lại nét mặt kiểm tra cho Quân Nhật Đình.


"Cởi quần áo ra đi."
Dương Minh Triết bước vào trạng thái làm việc rất nghiêm túc.

Anh ta vừa căn dặn Quân Nhật Đình vừa lấy công cụ từ hòm thuốc chữa bệnh ra để kiểm tra.

Quân Nhật Đình nhíu mày bắt đầu cởi quần áo, cũng không biết có phải động tác làm ảnh hưởng đến vết thương không, môi mỏng của anh khẽ mím chặt.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy rất đau lòng, bước lên giúp anh.

Mấy phút sau, Quân Nhật Đình cởi áo thành công, Hứa Thanh Khê nhìn thấy một mảng lớn băng vải màu trắng, lần nữa đỏ cả vành mắt.

"Anh nhất định rất đau.” Cô giúp đỡ Quân Nhật Đình cởi băng vải, cô nhìn thấy vết thương dữ tợn kinh khủng bên trong, môi đỏ run rẩy mở miệng, trong mắt đầy đau lòng.

Dương Minh Triết chỉ quét mắt nhìn hai người một cái cũng không quấy rầy.

"Chỉ nhìn trông kinh khủng chứ không có gì đáng ngại." Quân Nhật Đình không muốn để Hứa Thanh Khê lo lắng mới an ủi.

Hứa Thanh Khê cắn môi không nói, cô vốn không tin tưởng anh.

Quân Nhật Đình cười ngượng ngùng, sau đó bắt đầu kiểm tra.

"Khôi phục không tệ, nhưng những vết thương này không nên băng bó, mấy ngày nay tốt nhất ở nhà tĩnh dưỡng sẽ mau chóng khôi phục." Sau khi Dương Minh Triết kiểm tra xong đã đưa ra tổng kết với Quân Nhật Đình.

Hứa Thanh Khê nghe anh ta nói xong, trong lòng cũng đã có quyết định.

"Mấy ngày nay, anh cứ nghe lời anh Minh Triết ở nhà tĩnh dưỡng đi." Ánh mắt cô kiên định như bó đuốc nhìn chằm chằm Quân Nhật Đình rất có khí thế nếu anh không đồng ý sẽ trở mặt.

Quân Nhật Đình muốn róc xương róc thịt Dương Minh Triết, dưới sắc mặt Hứa Thanh Khê càng ngày càng nặng trầm, anh mới đồng ý với chuyện này.

"Được, anh sẽ ở nhà."
Đang nói thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rối loạn.

"Nhật Đình, nghe nói con bị thương, tình huống thế nào?" Bà Kim Hồng xông vào đầu tiên từ ngoài cửa, bà ta gạt Hứa Thanh Khê đang ngồi ở bên giường lo lắng hỏi thăm.

Khi bà ta nhìn thấy vết thương của Quân Nhật Đình còn chưa kịp băng bó, cả người đều kêu lên sợ hãi.

"Làm sao lại bị thương thành thế này, là do ai gây ra?"
Ông Hai Phong và Quân Thanh chậm một bước, chờ bọn họ vào phòng rồi nhìn thấy vết thương của Quân Nhật Đình đều khiếp sợ, trên mặt cũng nghiêm nghị hơn.

"Nhật Đình, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?" Ông Hai Phong liên tưởng đến chuyện trước đó anh mất liên lạc, ông ấy trầm giọng chất vấn.


"Còn có thể là xảy ra chuyện gì? Nhất định là do sao chổi này làm hại, con đã nói nên đuổi cô ta đi từ lâu, mọi người lại không nghe.

Nhìn xem hiện tại đã xảy ra chuyện, cô ta chính là sao chổi của nhà chúng ta!" Bà Kim Hồng không đợi Quân Nhật Đình đáp lại đã bổ nhào qua chỗ Hứa Thanh Khê, ánh mắt kia hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.

Hứa Thanh Khê giật nảy mình liên tiếp lui về phía sau, nhưng cô vẫn bị bắt được tóc, hung hăng chịu đánh mấy cái.

"Dừng tay!" Ông Hai Phong thấy thế, tức giận tái mặt quát lớn.

Quân Nhật Đình cũng đổi sắc mặt giải thích: "Mẹ, chuyện này không hề liên quan đến Thanh Tuệ, mẹ mau thả Thanh Tuệ ra."
Nhưng mà lời của hai người bà Kim Hồng vốn không nghe vào, hoặc là nói bà ta không muốn nghe, bà ta muốn mượn cơ hội này đuổi Hứa Thanh Tuệ đi.

Đáng tiếc suy nghĩ thì rất tốt đẹp, hiện thực lại đầy tàn khốc.

"Quân Thanh, còn không mau kéo vợ con ra! Chẳng lẽ con muốn bố tự mình ra tay sao?" Ông Hai Phong nghiêm nghị răn dạy.

Quân Thanh bị hù dọa, sắc mặt ông khẽ thay đổi bước lên kéo bà Kim Hồng ra.

"Đừng làm bừa, chẳng lẽ bà muốn bố nổi giận à?" Ông dùng sức khiến bà Kim Hồng không thể tránh thoát, cộng thêm ông đang ở bên cạnh, bà ta chỉ có thể phẫn hận không cam lòng trừng mắt nhìn Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê trực tiếp ngây người.

Hiện tại cô cũng chật vật không thôi.

Đầu tóc rối bời, quần áo trên người nhăn nhúm do vừa bị lôi kéo, trên gương mặt trắng nõn xuất hiện mấy vết cào, lúc này đỏ lên nhìn có chút nghiêm trọng.

Quân Nhật Đình thấy thế, sắc mặt trầm xuống.

"Ông nội, làm phiền ông dẫn bố mẹ cháu trở về, chờ cháu tốt lên sẽ đến nhà chính giải thích với ông." Anh ra lệnh đuổi khách, đương nhiên ông Hai Phong sẽ không phản đối.

Ở đây lâu, ông ấy sợ mình tức đến phát bệnh.

"Hay lắm, vậy mà lại ra tay với con dâu của mình.

Con dâu cả, đây là văn hóa của con sao?"
Ông ấy chê trách bà Kim Hồng, hai mắt ông ấy sắc bén liếc nhìn Quân Thanh, cứ như đang im lặng bảo ông quản tốt vợ của mình.

Quân Thanh thấy thế nhíu chặt lông mày, cuối cùng không nói gì.

Ông Hai Phong càng nhìn càng thêm tức giận mắng mỏ: "Mau theo bố về!"

Bà Kim Hồng không cam tâm, nhưng bà ta nhìn thấy ông cụ đang nổi cơn thịnh nộ cũng không dám phản bác mà tức giận trừng mắt nhìn Hứa Thanh Khê, dường như đang uy hiếp cô chuyện lần này không xong đâu.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy, trong lòng cô rất bất đắc dĩ.

Tất nhiên Quân Nhật Đình nhìn thấy cảnh này, anh yên lặng dắt tay cô.

Sau khi bọn họ rời đi, anh vội vàng để Dương Minh Triết xem cho Hứa Thanh Khê.

"Không có vấn đề gì lớn, thoa chút thuốc sẽ không lưu lại sẹo."
Sau khi Dương Minh Triết kiểm tra xong, anh ta đưa cho Hứa Thanh Khê một chai thuốc, hơn nữa trong lòng cũng khiếp sợ không thôi.

Có thể nói hình ảnh vừa rồi hoàn toàn phá vỡ nhận thức của anh ta.

Quân Nhật Đình không bỏ qua sự ngạc nhiên trong mắt của anh ta, trên mặt anh có chút mất tự nhiên nói: "Chỗ này không có việc gì rồi, anh về trước đi Minh Triết, có cần gì tôi lại gọi anh đến."
Dương Minh Triết nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của anh, anh ta gật đầu không nói gì thu dọn đồ đạc rời đi.

Sau khi anh ta rời đi, Quân Nhật Đình bảo Hứa Thanh Khê ngồi xuống.

"Thật xin lỗi."
Anh nhìn thấy vết thương trên mặt Hứa Thanh Khê, hình như ngoại trừ xin lỗi thì anh cũng không biết nên nói gì khác.

Dù sao cũng là mẹ anh gây nên, muốn trách tội mẹ là không thể nào, mà anh cũng không thể để Hứa Thanh Khê phải chịu đựng.

"Không sao, em có thể hiểu được." Hứa Thanh Khê cũng hiểu rõ tình cảnh của anh, cô cong môi đáp lại, trong lòng vẫn khó chịu như cũ.

Quân Nhật Đình đã nhìn ra, anh mím môi cầm chai thuốc trong tay cô nói khẽ: "Ngồi gần lại đây, anh bôi thuốc cho em."
Hứa Thanh Khê có lòng muốn từ chối, nhưng Quân Nhật Đình rất kiên trì, cô cũng chỉ có thể chấp nhận.

Lúc Mạc Ly tới thì nhìn thấy hình ảnh như vậy.

Lúc cô ta nghe nói bà Kim Hồng xử lý Hứa Thanh Khê, trong lòng cực kỳ vui vẻ.

Cô ta dự định tới xem dáng vẻ chật vật của Hứa Thanh Khê, nhưng lại không nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy hình ảnh ấm áp thế này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi