TỔNG TÀI NGUY HIỂM ANH THẬT HƯ HỎNG



Quân Nhật Đình nhớ trước đó trên tư liệu cũng không có người như vậy, mà từ Mạc Ly miêu tả, anh có thể phân biệt ra được rõ ràng rằng người đàn ông kia thích Hứa Thanh Tuệ.

Anh nghĩ tới đây đã nắm tay Hứa Thanh Khê thật chặt, nhưng lại không có ý định vạch trần việc này.

Dù sao từ trong giọng nói của Hứa Thanh Khê, anh nghe được cô thật sự xem đối phương là anh trai.

"Đã thế thì lần sau tụ họp, em phải để anh gặp gỡ bạn của em một chút."
Hứa Thanh Khê nghe vậy, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Hiển nhiên Quân Nhật Đình đã tin tưởng lời cô nói.

Về phần anh nói gặp mặt làm khóe miệng cô giật giật, cô cười nói: "Được, có cơ hội em sẽ gọi anh đi cùng."
Cô nói xong thì chuyên tâm lau khô tóc cho Quân Nhật Đình.

Bởi vì náo loạn một tuần khó chịu, sau khi làm lành, hai người không khỏi dính nhau.

Nhất là Hứa Thanh Khê sắp sửa rời khỏi, chuyện trước kia không làm được, hiện tại cũng đều làm được.

Cô nũng nịu không cho Quân Nhật Đình đi làm việc, mà cô trực tiếp nằm trong lòng Quân Nhật Đình.

Dính nhau như sam thế này làm Quân Nhật Đình vừa ngọt ngào vừa bất đắc dĩ.

Sau đó chủ đề nói đến mặt tình cảm.


"Nhật Đình, trước kia anh có từng thích ai chưa?"
Hứa Thanh Khê muốn biết lịch sử tình cảm của Quân Nhật Đình, cô cũng muốn biết tình cảm hiện tại anh đối với mình là như thế nào.

Quân Nhật Đình sửng sốt một chút, sau đó trong đầu hiện lên khuôn mặt Hứa Thanh Khê.

Sau khi gặp được cô, bản thân mình đã thay đổi một số thứ, anh không nhịn được cong môi.

"Trước kia không, nhưng bây giờ đã có." Anh nói xong đã cúi đầu, cặp mắt nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê chạm vào ánh mắt đầy tình cảm này, cả người cô đều ngơ ngẩn.

Mặc dù Quân Nhật Đình không nói rõ, nhưng tình cảm ngọt ngào muốn tràn ra này vốn không có cách nào làm người ta coi nhẹ.

Cô không nhịn được nhếch miệng, trong mắt đầy ánh sáng.

Cô nghĩ đến đây, trong lòng quyết định phải trải qua mỗi ngày thật tốt.

Coi như sau này rời đi, cô cũng cũng thỏa mãn vì đã có được những kỷ niệm đẹp đẽ.

Nhưng ngay lúc cô đang suy nghĩ lung tung, bên tai chợt vang lên một giọng nói trầm thấp.

"Em đang suy nghĩ gì mà cười đến vui vẻ như vậy?"
Chẳng biết lúc nào Quân Nhật Đình đã mở mắt ra, anh chống cằm cười tủm tỉm nhìn người bên cạnh, trong mắt đầy cưng chiều.

Hứa Thanh Khê còn đang đan chặt mười ngón tay lại với Quân Nhật Đình.

Hứa Thanh Khê giật nảy mình, cô kịp phản ứng có chút xấu hổ nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: "Không có suy nghĩ gì, thời gian không còn sớm, anh mau dậy đi."
Cô nói xong đã bỏ rơi Quân Nhật Đình mà đứng dậy mặc quần áo.

Làm sao Quân Nhật Đình nhìn không ra cô đang chạy trối chết, anh cười khẽ một tiếng theo sát xuống giường.

Sau đó hai người sửa soạn một hồi mới xuống lầu ăn cơm.

Quản gia nhìn thấy hai người cười cười nói nói xuống lầu, cuối cùng tâm trạng đã được thả lỏng
"Cậu cả, mợ cả, bữa sáng đã chuẩn bị tốt." Ông ấy mỉm cười chào hỏi hai người.

Quân Nhật Đình gật đầu, anh dẫn Hứa Thanh Khê vào phòng ăn.

Trong phòng ăn, Mạc Ly đã ngồi vào vị trí.

Cô ta nhìn hai người dắt tay mà đến, trong mắt đầy dữ tợn, lại phối thêm năm dấu tay còn chưa tan hết trên mặt cô ta, trông cả người nhìn rất khủng bố.

Hết lần này tới lần khác cô ta còn muốn cố gắng mỉm cười, nét mặt kia càng thêm không thể nhìn nổi nữa.

Cùng lúc đó ở vườn riêng của nhà họ Hứa.


Hứa Thanh Tuệ giao chuyện của Hứa Thanh Khê cho Hứa Hải Minh đi làm là không thèm để ý đến nữa.

Hiện tại cô ta ngồi ở vườn hoa nhắm mắt nghỉ ngơi suy tính chuyện về sau.

Lần này trở về, rõ ràng cô ta không chỉ vì lý do không an toàn ở nước ngoài, cô ta còn cần giúp người kia khơi thông thị trường trong nước.

Cô ta dự định vận dụng tài nguyên của nhà họ Hứa, nhưng cô ta lại không nghĩ rằng vấn đề nội bộ của nhà họ Hứa sau khi cô ta rời đi lại tích lũy nhiều như vậy.

Thậm chí không ít người còn mơ tưởng kéo bố xuống khỏi vị trí Chủ tịch điều hành.

Cô ta nghĩ vậy, trong mắt dâng lên chút sắc bén, hơn nữa cũng giận chó đánh mèo đến trên người Hứa Thanh Khê.

Bởi vì cô ta cảm thấy người phụ nữ này lãng phí tài nguyên của nhà họ Quân một cách vô ích.

Cô đã chiếm thân phận của cô ta còn không biết tính toán cho nhà họ Hứa, thế mà cô còn trơ mắt nhìn bố bị hãm hại khắp nơi ở công ty!
Chỉ là những chuyện này đều phải tính sau, dưới mắt quan trọng nhất vẫn là kế hoạch lớn của bọn họ.

Quân Nhật Đình nhíu chặt lông mày, trong mắt anh là sự không vui.

"Không có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn cả! Anh cũng không cho em có chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên em đừng hòng rời đi!"
Hứa Thanh Khê nghe lời tuyên thệ bá đạo này, trong lòng cô đau đến giống như bị ngàn con kiến gặm cắn.

"Là người thì luôn có lúc phải chia xa..."
Cô muốn nói ngoài ý muốn luôn khó lòng phòng bị, kết quả lời còn chưa nói hết đã bị Quân Nhật Đình chặn miệng trừng phạt một cách mạnh mẽ.

"Không cho em nói rời đi!" Anh hung hăng cắn Hứa Thanh Khê, hình như muốn cô nhớ kỹ.

Hứa Thanh Khê bị đau, cô nhìn khuôn mặt đẹp trai cận kề trước mặt, trong mắt là sự bất đắc dĩ và thỏa hiệp.

Nếu anh không thích, cô không đề cập tới cũng được, dù sao thứ cô muốn biết cũng đã biết.

Cô nghĩ đây, cô nhắm mắt lại bắt đầu phóng túng mình đáp lại Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình vốn chỉ muốn trừng phạt người phụ nữ trong lòng, ai ngờ nụ hôn này lại dần dần mất kiểm soát.

Cộng thêm Hứa Thanh Khê chủ động, anh đâu còn có thể giữ vững tỉnh táo.

Không đầy một lát trong căn phòng đã vang lên tiếng động mập mờ, mặt trăng bên ngoài xấu hổ đều trốn vào tầng mây.

Hôm sau, Hứa Thanh Khê đau lưng nhức eo tỉnh lại, khó khi cô nhìn thấy Quân Nhật Đình vẫn còn ngủ say.

Cô không đành lòng đánh thức Quân Nhật Đình, cô nằm ở trên giường không nhúc nhích nhưng lại không nhịn được vươn tay đan chặt bàn tay với Quân Nhật Đình, trong mắt đầy vẻ chán chường.

Đặc biệt là nhớ mấy ngày trước, lúc cô biết thời gian mình lưu lại không nhiều mà còn nổi cáu.

Quân Nhật Đình nhớ trước đó trên tư liệu cũng không có người như vậy, mà từ Mạc Ly miêu tả, anh có thể phân biệt ra được rõ ràng rằng người đàn ông kia thích Hứa Thanh Tuệ.


Anh nghĩ tới đây đã nắm tay Hứa Thanh Khê thật chặt, nhưng lại không có ý định vạch trần việc này.

Dù sao từ trong giọng nói của Hứa Thanh Khê, anh nghe được cô thật sự xem đối phương là anh trai.

"Đã thế thì lần sau tụ họp, em phải để anh gặp gỡ bạn của em một chút."
Hứa Thanh Khê nghe vậy, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Hiển nhiên Quân Nhật Đình đã tin tưởng lời cô nói.

Về phần anh nói gặp mặt làm khóe miệng cô giật giật, cô cười nói: "Được, có cơ hội em sẽ gọi anh đi cùng."
Cô nói xong thì chuyên tâm lau khô tóc cho Quân Nhật Đình.

Bởi vì náo loạn một tuần khó chịu, sau khi làm lành, hai người không khỏi dính nhau.

Nhất là Hứa Thanh Khê sắp sửa rời khỏi, chuyện trước kia không làm được, hiện tại cũng đều làm được.

Cô nũng nịu không cho Quân Nhật Đình đi làm việc, mà cô trực tiếp nằm trong lòng Quân Nhật Đình.

Dính nhau như sam thế này làm Quân Nhật Đình vừa ngọt ngào vừa bất đắc dĩ.

Sau đó chủ đề nói đến mặt tình cảm.

"Nhật Đình, trước kia anh có từng thích ai chưa?"
Hứa Thanh Khê muốn biết lịch sử tình cảm của Quân Nhật Đình, cô cũng muốn biết tình cảm hiện tại anh đối với mình là như thế nào.

Quân Nhật Đình sửng sốt một chút, sau đó trong đầu hiện lên khuôn mặt Hứa Thanh Khê.

Sau khi gặp được cô, bản thân mình đã thay đổi một số thứ, anh không nhịn được cong môi.

"Trước kia không, nhưng bây giờ đã có." Anh nói xong đã cúi đầu, cặp mắt nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê chạm vào ánh mắt đầy tình cảm này, cả người cô đều ngơ ngẩn.

Mặc dù Quân Nhật Đình không nói rõ, nhưng tình cảm ngọt ngào muốn tràn ra này vốn không có cách nào làm người ta coi nhẹ.

Cô không nhịn được nhếch miệng, trong mắt đầy ánh sáng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi