TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Vừa thắt dây an toàn xong thì Hoắc Tùng Quân đã cười híp mắt khởi động xe: “Buổi phỏng vấn vào hôm nay của em như thế nào rồi?”
“Sao anh biết hôm nay tôi đi phỏng vấn?” Lạc Hiểu Nhã quay đầu, yên lặng nhìn anh chằm chằm.

Khóe môi của Hoắc Tùng Quân chứa nụ cười: “Anh không chỉ biết hôm nay em đi phỏng vấn mà còn biết mấy ngày nay em cũng đang đi phỏng vấn, hơn nữa còn rớt phỏng vấn”
Lạc Hiểu Nhã dựa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt bình tĩnh: “Anh theo dõi tôi sao?”
Cô bình tĩnh như thế, trái lại khiến cho Hoắc Tùng Quân có chút chột dạ: “Không phải là anh cố ý theo dõi em, em cũng biết là trong giới này
không có bí mật, An Bích Hà biết gần đây em đang tìm việc làm cho nên đã ra tay với em, và cả Ngô Thành Nam nữa, anh ta cũng có nhúng tay nhúng chân trong đó”.

“Vậy nên xem như tôi đã bị đóng băng rồi sao?” Lạc Hiểu Nhã hỏi.


Hoắc Tùng Quân nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, anh chủ động duỗi cành ô liu đến cho em, em có đồng ý nhận hay không?”
Lạc Hiểu Nhã cười khẩy một cái: “Tôi cũng đã bị đóng băng rồi, còn có lựa chọn nào khác nữa sao, nói đi, lần này chuẩn bị trao đổi cái gì? Tôi nói trước, tôi không đồng ý bồi thường bằng thịt”.

Ba chữ cuối cùng khiến cho ngón tay của Hoắc Tùng Quân run lên một cái, trong đầu hiện ra cảnh tượng làm thịt không thể miêu tả được, bỗng nhiên xe quay trái quay phải hai lần.

Lạc Hiểu Nhã nắm chắc tay vịn mới không suýt bị đập mặt của mình vào trong cái phần phía trước ở bên ghế phụ.

“Hoắc Tùng Quân, có phải anh định mưu sát tôi hay không!” Cô hét nhẹ lên một tiếng.

“Xin lỗi, bị trượt tay” Hoắc Tùng Quân sờ sờ lên mũi, cũng không có không biết xấu hổ mà nói với cô vừa rồi suy nghĩ của mình kích động quá, vừa dính dáng đến Lạc Hiểu Nhã là anh không thể tỉnh táo được.

Lạc Hiểu Nhã lườm anh một cái, ngồi xuống một lần nữa: “Tiếp tục chủ đề vừa rồi, nói đi, anh muốn cái gì?”
“Không muốn thù lao, anh cam tâm tình nguyện giúp em” Hoắc Tùng Quân chứa chan tình cảm.

Lạc Hiểu Nhã phủi phủi tay: “Vẫn đừng nên như vậy, anh làm vậy trái lại tôi không dám nhận, sợ anh đặt bẫy tôi, vẫn nên giao dịch công bằng đi.”
Trong lòng của Hoắc Tùng Quân có chút mất mát, xem ra Hiểu Nhã.

vẫn rất đề phòng anh.

“Trong khoảng thời gian này em rời đi, chứng mất ngủ của anh càng nghiêm trọng hơn, đã một năm rồi cũng không được ngủ ngon lần nào, mỗi đêm chỉ có thể trông cậy vào thuốc ngủ và cả bác sĩ tâm lý thôi miên mới có thể miễn cưỡng đi ngủ.


Hiểu Nhã, em cũng biết đó, uống nhiều thuốc không tốt cho cơ thể?
Vẻ mặt của Hoắc Tùng Quân bình tĩnh, ánh mắt tập trung nhìn vào con đường phía trước, rõ ràng là khuôn mặt lạnh lùng như vậy, nhưng Lạc Hiểu Nhã lại cảm thấy anh đang rất uất ức, rất đáng thương, thật sự giống như một con chó to đang nghẹn ngào nức nở làm nũng ở trước mặt cô vậy.

Cô thở dài, đè nén sự rung động không hiểu được ở trong lòng: “Được!”
Hoắc Tùng Quân nghe được câu trả lời của cô thì khóe miệng không kiềm chế được mà vểnh lên.

“Nhưng mà không thể mỗi ngày, một tuần hai lần thôi” Lạc Hiểu Nhã duỗi hai ngón tay ra, lời nói chính đáng.

Hoắc Tùng Quân vội vàng đồng ý: “Bây giờ em đang ở chung với người khác, không được tiện cho lắm, hay là đến nhà của chúng ta đi, chờ sau khi anh ngủ rồi thì em sang một phòng khác, em yên tâm đi, anh sẽ không làm gì cả”.

Anh chỉ còn thiếu đưa tay lên trời để thề.


Lạc Hiểu Nhã vô cùng lạnh lùng mà lắc đầu: “Danh không chính, ngôn không thuận, nam đơn nữ chiếc, không thích hợp.

Chờ sau khi anh ngủ thì tôi đi về nhà”
Hoắc Tùng Quân mấp máy môi, trong lòng vô cùng tiếc nuối, nhưng anh cũng biết có thể khiến cho cô đồng ý giao dịch đã là không dễ dàng gì rồi, nếu như mình còn làm căng nữa thì rất dễ dọa cô chạy mất.

Vất vả lắm cô mới tiến một bước nhỏ về phía anh như vậy.

Ngón tay thon dài của anh nắm chặt tay lái, ánh mắt lạnh đi, xem ra chuyện giải trừ hôn ước này phải nhanh chóng đưa vào danh sách chuyện quan trọng.

“Hiểu Nhã, nếu như em đã đồng ý giao dịch vậy thì anh cũng sẽ thực hiện lời hứa của anh, Hoắc Kỳ có công ty gia đình..”..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi