TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



“Không, không được!” Lạc Hiểu Nhã theo bản năng lên tiếng từ chối, ngay lập tức kéo khoảng cách của hai người ra.

Ngón tay thon dài đang cầm tờ khăn giấy của Hoắc Tùng Quân dừng ở giữa không trung, anh nghiêng đầu, liếc mắt nhìn cô, dò hỏi: “Hiểu Nhã, hôm nay là ngày cuối cùng trong tuần, chúng ta không phải đã đồng ý với nhau, một tuần hai lần, em giúp anh cải thiện giấc ngủ sao?”
Lời này vừa nói ra, ngay lập tức khiển Lạc Hiểu Nhã cảm thấy lúng túng.

Thì ra ý của Hoắc Tùng Quân không phải là như thế.

Cô khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, thế nhưng trong lòng lại có cảm giác hụt hẫng.

Giơ tay lên nhìn đồng hồ, tuy rằng vẫn còn sớm, nhưng Hoắc Tùng Quân đã đến rồi.

Cô cũng nên đi theo, buổi tối cũng có thể về sớm hơn, dù sao thì ngày mai cô cũng phải đi làm.


“Được, anh đợi tôi một lát, tôi phải về nhà lấy cất vài món đồ” Nói xong, Lạc Hiểu Nhã lập tức Xoay người, đi lên nhà.

Hoắc Tùng Quân nhìn theo bóng lưng của cô, sau đó anh cúi đầu cười cười, trong mắt hiện lên vẻ sâu xa, nhét khăn giấy vào túi.

Lâm Bách Vĩ đã giúp anh, Lâm Bách Châu cũng biết rất rõ điều này.

Nhưng mà Lâm Bách Châu cũng đã ở trước mặt Lâm Bách Vĩ nói rất rõ ràng, anh ta muốn hẹn hò, yêu đương cùng với Lạc Hiểu Nhã.

Điều này cũng rất rõ ràng, Lâm Bách Châu muốn thông qua Lâm Bách Vĩ nói cho Hoắc Tùng Quân biết việc này.

Nếu như Lâm Bách Châu thực sự thật lòng muốn cùng Lạc Hiểu Nhã hẹn hò, căn bản sẽ không nói cho Hoắc Tùng Quân biết, phòng người anh làm chuyện gì đó phá hoại.

Thế nhưng Lâm Bách Châu hết lần này đến lần khác nghĩ cách khiến anh biết, ý tứ quá rõ ràng rồi.

Hoắc Tùng Quân nhếch miệng cười, tính tình của anh có điểm xấu, lại có tính chiếm hữu cao, ai mà quen biết anh một chút thì đều biết rõ điều này.

Với tính cách của Hoắc Tùng Quân, nếu anh biết người mình thích lại đang hẹn hò với một người đàn ông khác, anh chắc chắn sẽ tức giận và ghen tuông, thậm chí, rất có thể sẽ dùng vũ lực với Lạc Hiểu Nhã, ép buộc cô.

Lạc Hiểu Nhã vốn đã sợ anh, đối với anh vô cùng cảnh giác, hiện tại, tuy rằng quan hệ của hai người đã hòa hoãn hơn nhiều, thế nhưng trong lòng của cô vẫn chưa thật sự chấp nhận anh.

Nếu như anh không khống chế được chính mình, làm ra chuyện gì không tốt với cô sẽ khiến cho mối quan hệ này ngay lập tức bị bóp chết, toàn bộ công sức đều uổng phí.

Hoắc Tùng Quân đã chờ một năm, đến tận khi cục cưng quay trở về, cưng chiều và thận trọng đến gần cô từng chút từng chút một, làm sao có thể chỉ vì điều này mà không nhịn được chứ.


Anh đã vì cô mà che đi toàn bộ tính khí của mình, thu lại toàn bộ móng vuốt, làm sao có thể chỉ vì một Lâm Bách Châu mà thất bại khi kết quả đã gần kề được.

Đang suy nghĩ, Lạc Hiểu Nhã từ trên nhà đi xuống, nói với anh: “Chúng ta đi thôi” Hoắc Tùng Quân ngay lập tức không nghĩ ngợi linh tinh nữa, cười cười: “Được.”
Hôm nay, Hoắc Tùng Quân đặc biệt rất nghe lời, anh biết ngày mai sẽ là ngày đầu tiên Lạc Hiểu Nhã đi làm, cũng không có ý đồ gì, ngoan ngoãn nằm xuống, xoa bóp mà đi vào giấc ngủ.

Sau khi làm xong hết mọi việc, lúc Lạc Hiểu Nhã rời đi cũng chỉ có tám giờ.

Thế nhưng, bên ngoài trời cũng đã tối đen, từ nhà của Hoắc Tùng Quân đến nơi ở của cô cũng không quá xa, nếu bắt xe đi về, trên đường có hơi buồn phiền.

Lạc Hiểu Nhã dự định chậm rãi đi bộ trở về nhà, dọc đường đi vô cùng nào nhiệt, đèn xanh, đèn đỏ, tiệm cơm, cửa hàng, người đi đường, xe cộ, đủ loại âm thanh tập trung lại với nhau, xung quanh đâu đâu cũng thấy không khí của con người.

Nhìn ngắm một lát, cô đột nhiên có cảm hứng, rốt cuộc cũng biết bản thảo thiết kế của mình có vấn đề gì.

Đó chính là không khí của con người.

Càng nghĩ càng khiến tâm trạng của Lạc Hiểu Nhã trở nên kích động, cô muốn chạy thật nhanh về nhà, sửa chữa đống bản thảo kia một cái.


Khu cổ ở, tương đối yên tĩnh, phía trước có một đoạn đường rất ít người đi lại, có đôi khi, buổi tối cô cũng không dám một mình đi qua nơi đó.

Thế nhưng lần này Lạc Hiểu Nhã một lòng chỉ nghĩ đến bản thảo thiết kế, cô một chút sợ hãi cũng không có, ngay lập tức đi vào con đường nhỏ đó.

Cô đang đi, bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, lúc ban đầu, cô cũng cho rằng người kia cũng giống như mình, cũng là đi ngang qua.

Thế nhưng, càng đi cô càng cảm thấy không đúng lắm.

Cô đi nhanh hơn, phía sau cũng truyền đến tiếng bước chân nhanh hơn, cô đi chậm lại, phía sau cũng truyền đến tiếng bước chân chậm lại.

Rõ ràng, người kia cố ý đi theo sau cô..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi