TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Cô nói xong đứng thẳng người dậy, quay đầu nhìn về phía cảnh sát, thần sắc lạnh như băng: “Anh cảnh sát, cái gì anh ta cũng đều không trả lời được, rõ ràng đây là vu cáo.”
Cảnh sát thần sắc nghiêm túc, nhìn về phía Lâm Kỳ: “Những gì Cô Lạc nói có phải sự thật không? Anh còn có gì muốn nói nữa không?”
Lâm Kỳ không nghĩ tới sự việc lại có thể đảo ngược lại như vậy, cúi đầu, hung hăng cắn chặt răng, tinh thần kích động: “Tôi… anh cảnh sát, đêm qua quá tối, còn không có đèn đường, có thể do tôi nhìn lầm rồi.

Không phải Cô Lạc, tôi đã nhận nhầm Cô Lạc”
“Vậy bây giờ phải…”
“Tôi quyết định rút lại lời tố cáo.

Tôi xin lỗi, là do tôi đã không rõ tình hình lúc đấy, khiến anh phải bận rộn vô ích rồi” Lâm Kỳ vội vàng nhìn về phía cảnh sát và Lạc Hiểu Nhã giải thích.

Cảnh sát gật đầu, nhìn về phía Lạc Hiểu Nhã: “Cô Lạc, chỉ là một chút hiểu lầm, anh ta đã xin lỗi.


Vậy.”
“Như vậy tôi không thể chấp nhận được.”
Lạc Hiểu Nhã vẻ mặt vô tội nhìn về phía cảnh sát: “Tôi ở trước cổng công ty bị cảnh sát đưa đi, anh ta chỉ xin lỗi như vậy là không được.

Anh ta phải viết thư xin lỗi, giải thích trước mọi người, hơn nữa, còn phải bồi thường tổn thất cho tôi.”
Yêu cầu này cũng không hề quá đáng, cảnh sát nhìn về phía Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ cắn răng, gật đầu: “Được, tôi đồng ý”
Cách này không thể làm gì được Lạc Hiểu Nhã, vậy chỉ có thể một lần nữa nghĩ cách khác.

Trước tiên phải làm theo yêu cầu của Lạc Hiểu Nhã, phòng ngừa Lạc Hiểu Nhã thẹn quá hóa giận, làm liên lụy đến cô chủ.

Cảnh sát thấy mọi chuyện đã được giải quyết viên mãn, đang chuẩn bị rời đi, Lạc Hiểu Nhã.

đột nhiên ngăn cản bọn họ, cười tươi khiến cả người lẫn vật đều đứng hình, cực kỳ xinh đẹp.

“Anh cảnh sát, chuyện của anh ta xử lý xong rồi, nhưng tôi vẫn còn có chuyện cần được xử lí.”
Lâm Kỳ và cảnh sát đều ngây ngẩn cả người, nhìn về phía Lạc Hiểu Nhã, cô còn có chuyện gi?
Lạc Hiểu Nhã chỉ vào Lâm Kỳ: “Tôi nghi ngờ, anh ta ngầm điều tra thông tin cá nhân của tôi, theo dõi tôi, có ý đồ xấu với tôi.

Tôi muốn nộp đơn.”

“Cái gì?” Lâm Kỳ bất ngờ kêu to một tiếng.

Lạc Hiểu Nhã biểu cảm vô tội, mang theo biểu cảm rụt rè, núi phía sau cảnh sát: “Anh cảnh sát, anh xem người này đáng sợ như thế, anh ta biết chỗ ở của tôi hiện tại, cũng biết tên của tôi, nói không chừng anh ta đã theo dõi tôi trước đây.

Tôi thực sự rất sợ, lỡ như anh ta vì việc ngày hôm nay, mà sau này sẽ trả thù tôi.

Tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, không nơi nương tựa, không cha không mẹ, lại một mình, thực sự đáng sợ”.

Cô nói xong, chớp mắt một cái, nước mắt chảy ra từ đôi mắt hoa anh đào, khóc lóc thảm thiết.

Lâm Kỳ tức giận đến cơ tim tắc nghẽn, Lạc Hiểu Nhã giả vờ bày ra bộ dạng vô cùng đáng thương, rõ ràng hiện tại cô đã chiếm thế thượng phòng rồi, còn muốn phản anh ta thêm một lần nữa, rốt cuộc là ai gây khó dễ cho ai?
Thật sự là rất tức giận.

Cảnh sát gật đầu: “Có lý.”
“Còn có một việc nữa”

Lạc Hiểu Nhã cúi đầu, không khác gì đang ngại ngùng: “Còn có một người, uy hiếp đến sự an toàn của tôi, tôi cũng muốn tố cáo”
Sau đấy, cô đem chính chuyện của mình và An Bích Hà nói qua một lần, Lạc Hiểu Nhã vừa nói, vừa liếc nhìn Lâm Kỳ, khóe miệng nâng lên tạo thành hình vòng cung, nói ra chuyện một năm trước suýt chút nữa mình đã bị giết.

Lâm Kỳ nghe xong hết hồn, sợ giây tiếp theo cô sẽ tố cáo anh ta, nhưng Lạc Hiểu Nhã lại không hề nói.

Cô yếu ớt, đáng thương nói: “Năm đó tôi chỉ là một người mù, không dám đắc tội gì với ai, đắc tội cũng chỉ có An Bích Hà.

Tôi mới trở về cách đây vài ngày, lại đã gặp chuyện, cho nên anh cảnh sát, tôi nghĩ các anh điều tra một chút, xem An Bích Hà và anh ta có quan hệ gì, có phải muốn đối phó với tôi không.”
Cảnh sát nghe vậy, biểu cảm thay đổi liên tục, trái tim Lâm Kỳ cũng vì vậy mà phập phồng không ngừng.

Lạc Hiểu Nhã này quả là không chơi bài theo lẽ thường, cô có lẽ đã chờ giây phút này của anh ta từ lâu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi