TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Lâm Kỳ tức giận đến nỗi muốn nhảy dựng lên từ trên giường.

Anh ta ở nhà họ An nhiều năm như vậy, căn bản không cần điều tra, chỉ cần hỏi thăm một chút, đã có thể điều tra ra quan hệ giữa anh ta và An Bích Hà.

Nếu cảnh sát thật sự đi thăm dò, nhất định sẽ liên lụy đến cô chủ.

Anh ta vội vàng cắt ngang lời của Lạc Hiểu Nhã, nhìn cảnh sát, cúi đầu: “Anh cảnh sát, tôi nhận tội.”
Những lời này, làm cho mọi người trong phòng bệnh đều bất ngờ.

“Anh nhận tội gì?” Cảnh sát biểu cảm nghiêm túc.


Lâm Kỳ mím môi: “Các người không cần điều tra, trước kia tôi đã ở nhà họ An rất nhiều năm, nhà họ An đối với tôi ân trọng như núi, tôi vẫn luôn muốn báo đáp.

Cho nên tôi biết cô Lạc Hiểu Nhã và cô chủ có mâu thuẫn, vì vậy luôn bất mãn với cô Lạc Hiểu Nhã, cho nên mới bày ra chủ ý”
“Vậy còn vết thương của anh?”
“Là tôi cố ý cho người đánh tôi thành như vậy, để hãm hại Cô Lạc”
Quả thực là đánh rớt răng nanh nuốt vào trong bụng, Lâm Kỳ nghẹn một hơi, nhổ ra cũng không được mà nuốt xuống cũng không được, miệng vết thương ong ong đau.

Lạc Hiểu Nhã nhếch khóe môi một cái, ra vẻ kinh ngạc: “A, không ngờ thật sự bị tôi đoán đúng rồi, anh quả nhiên là vì An Bích Hà mà hãm hại tôi.

Thật sự chỉ có một mình anh đưa ra chủ ý này sao? Có người đứng sau lưng nữa không?”
“Không có, đều là chủ ý của một mình tôi.”
Lâm Kỳ ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Hiểu Nhã, nói: “Gần đây tôi không còn liên lạc với cô An, tôi đã rời khỏi nhà họ An rất lâu rồi.

Trước đây tôi đã chuyển ra ngoài sống, hôm qua trong lúc vô tình nghe được tin từ người làm cùng tôi trước đây, biết cô An vẫn rầu rĩ không vui, cho nên đã muốn thay cô ấy xả giận.”
Lạc Hiểu Nhã chép miệng, không nói gì.

Lâm Kỳ này đúng là một con chó tốt, đối với An Bích Hà trung thành và tận tâm như vậy, tình nguyện chính mình gánh vác tất cả tội lỗi, cũng không muốn mang An Bích Hà liên lụy vào.

Thật đúng là có khí chất, chỉ tiếc dùng sai địa điểm rồi.


Cảnh sát nghiêm khắc cảnh báo Lâm Kỳ, nhìn Lạc Hiểu Nhã nói: “Bởi vì tình tiết khá bất ngờ, nhưng cũng chưa có hậu quả gì nghiêm trọng, cho nên chỉ cần bồi thường tổn thất, công khai giải thích.

Cô Lạc, cô cảm thấy như vậy có được không?”
Lạc Hiểu Nhã gật đầu, vô tư nói: “Có thể.

Nhưng, anh cảnh sát, hiện tại cũng đã muộn rồi, chuyện lập hồ sơ báo án, ngày mai tôi sẽ cầm theo tài liệu, đến đồn công an lập hồ sơ”
“Cô vẫn còn muốn lập hồ sơ?” Lâm Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu.

Lạc Hiểu Nhã liếc mắt nhìn anh ta: “Vì sao lại không? Nhà họ An quyền thế cao như thế, tôi chỉ là một người dân bình thường, lỡ như bọn họ làm chuyện gì xấu với tôi, sự an toàn của sinh mạng tôi, ai có thể đảm bảo được?”
Lâm Kỳ không có gì để nói.

Sau khi cảnh sát rời khỏi phòng bệnh, Lạc Hiểu Nhã cũng chuẩn bị rời đi, giọng nói khàn khàn, trầm thấp của Lâm Kỳ vang lên, gọi cô lại: “Lạc Hiểu Nhã, lần này coi như cô gặp may mắn.

Lần sau…”

“Anh cho rằng còn có lần sau sao?”
Lạc Hiểu Nhã quay đầu lại, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn anh ta: “Anh có biết Hoắc Tùng Quân hủy hôn ước với An Bích Hà không? Nhượng bộ nhà họ An nhiều như vậy, nhưng anh ấy có đưa ra một vài yêu cầu, một trong số đó chính là, nhà họ An không được gây phiền phức với tôi.”
Lâm Kỳ biểu cảm kinh ngạc, anh ta chưa từng nghe qua chuyện này.

Lạc Hiểu Nhã lạnh lùng nở nụ cười nói: “An Bích Hà vì muốn giết tôi, thật đúng là không tiếc bất kỳ thủ đoạn nào, cũng không biết đến cuối cùng cô ta có gánh hết nối hậu quả không”
Lâm Kỳ chật vật ngồi dậy từ trên giường bệnh, thở hổn hển trừng mắt nhìn cô: “Không, cô không thể..”
“Không thể làm như vậy với An Bích Hà? Không được nói chuyện này cho Hoắc Tùng Quân sao?”
Lạc Hiểu Nhã thay anh ta nói, biểu cảm lãnh đạm: “Cô ta muốn giết tôi, vậy tại sao tôi lại phải lo lắng cho cô ta? Nếu đã dám làm, bất kỳ hậu quả gì cô ta cũng phải chịu trách nhiệm.

Cuộc sống đâu có dễ dàng như thế, vậy nên đừng làm chuyện xấu, như vậy mới không bị trừng phạt”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi