TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



“Ngày hôm qua cô bị xe cảnh sát mang đi, chẳng lẽ không phải là thật? Tôi nói sai cái gì sao? Cô có bản lĩnh, cô ngay trước mặt của mọi người thử nói một chút, tại sao cô phải bị xe cảnh sát mang đi? Những lời tôi nói chẳng qua là suy đoán của mình, hơn nữa tôi không cảm thấy có gì không hợp lý”.

Lạc Hiểu Nhã nghe thấy những lời lý sự như điếc không sợ súng của cô ta, cô không nhịn được bật cười, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

“Phương Ly, nếu như theo lời cô nói, quả thật miệng cô vô cùng thối nha, tôi cũng nghi ngờ cô trước bữa ăn…”
Lời của cô còn chưa nói hết, thì thấy trên mặt Phương Ly tất cả đều là tức giận, nhìn cô ta vung tay một cái cô nói tiếp: “Cô đừng nóng giận, tôi đây chẳng qua chỉ là suy đoán thôi, không cảm thấy có gì không hợp lý.

Phương pháp suy đoán kiểu này đều là học được từ cô đấy, cô tức giận cái gì?”
Lạc Hiểu Nhã biểu tình vô tội, Phương Ly không nghĩ tới nhìn cô có vẻ yếu ớt, vậy mà sẽ ngay đứng trước mặt cô ta nói những lời như vậy.

Cô ta tức giận đến cả người run rẩy: “Lạc Hiểu Nhã, cô chẳng qua chỉ là một người mới, cô đắc ý cái gì? Lại còn dám nói với tôi những lời như vậy”
“Người mới thì thế nào?”
Sắc mặt Lạc Hiểu Nhã lãnh đạm, liếc cô ta một cái: “Tôi là người mới, nhưng chức vị thì ngang hàng với cô đấy, cô dựa vào cái gì mà cảm thấy, cô so với tôi thì làm việc lâu hơn là có thể làm người bề trên.


Phương Ly, lúc tôi tiến vào công ty, tổng giám đốc Trần đã nói qua, bộ phận thiết kế không dựa vào lý lịch, mà dựa vào là năng lực”.

“Chờ thời điểm cô chân chính sử dụng tác phẩm của mình hoàn toàn nghiền ép tôi, rồi ở trước mặt tôi ra oai phủ đầu, khi đó tôi mới có thể đối với cô là tâm phục khẩu phục.

Tôi muốn đi hoàn thành tiếp tục công việc, thử cho không bồi cô được.

Đúng rồi, cô tốt nhất là chà răng rồi hãy trở lại, nếu không tôi sợ khi cô nói chuyện với người khác.

Ừm… sẽ không tốt.”
Phương Ly nghe những lời này, cô ta tức giận đến mức đem cây son trong tay bóp gãy.

Lạc Hiểu Nhã nói xong, cũng không thèm nhìn cô ta một cái, chuẩn bị rời đi.

“Cô đứng lại.” Phương Ly chợt gọi cô lại.

Lạc Hiểu Nhã nghiêng đầu: “Còn có chuyện gì?”
Phương Ly nhíu mày một cái, gắt gao cắn môi dưới, hồi lâu mới nói: “Cô và tổng giám đốc Trần có quan hệ như thế nào? Anh ấy từ lúc rời khỏi bộ phận thiết kế, đã ở bên tai cô thì thầm nói với cô chuyện gì hả?”
Cô ta đã sớm muốn hỏi những chuyện này, nhất là muốn biết Trần Thanh Minh nói cái gì, tại sao sau khi nói câu nói kia thì biểu cảm của hai đều lạ lùng như vậy.

Lạc Hiểu Nhã vẻ mặt vô cùng phấn khích.

Lạc Hiểu Nhã nhíu chặt đôi mày lại, biểu tình hết sức nghiêm túc nói với cô ta: “Dù cho cô có tin tôi hay không, thì tôi và tổng giám đốc Trần không khác biết lắm chỉ mối quan hệ có chút đặc biệt.


Việc anh ta nói cho tôi biết cái gì, đều là chuyện riêng của chúng tôi, tôi không có nghĩa vụ nói cho cô biết.”
Cô nói xong liền rời đi.

Phương Ly đứng ở trước gương, đợi rất lâu, trong lòng bắt đầu vô cùng khó chịu.

Chẳng lẽ tổng giám đốc Trần hứa hẹn với cô ta cái gì rồi, ví dụ như nếu như Lạc Hiểu Nhã đạt được hạng nhất, anh ta sẽ đáp ứng ở chung một chỗ với Lạc Hiểu Nhã?
Lời giải thích mà Lạc Hiểu Nhã vừa nói với cô ta xong, cũng đã sớm bị cô ta quên mất.

Vừa có cái ý nghĩ này, ánh mắt Phương Ly liền nổi lên vẻ u ám.

Trước khi Lạc Hiểu Nhã tới đây, toàn bộ bộ phận thiết kế, cô ta là người xinh đẹp nhất.

Bây giờ cô tới, mặc dù Phương Ly không thích cô, nhưng mà cô ta cũng phải thừa nhận rằng, dáng vẻ thiếu nữ của cô vô cùng ưa nhìn.

Có cô ở đây thì tổng giám đốc Trần làm sao có thể sẽ đem ánh mắt đặt ở trên người cô ta được.


Phương Ly càng nghĩ càng hận, chau mày, cô ta phải nghĩ ra biện pháp giải quyết Lạc Hiểu Nhã, cái mối họa này mới được.

Lạc Hiểu Nhã trở lại bàn làm việc của mình, trải qua chuyện của Phương Ly lần này, đầu óc cô thanh tỉnh rất nhiều, cũng càng ngày càng kiên định.

Thi đấu lần này nhất định phải đem hết toàn lực để lấy được hạng nhất.

Cô tự tin mình không thể kém hơn so với người khác, nhưng không công bố hàng loạt tác phẩm ra ngoài.

Không có danh tiếng, cô và người khác vĩnh viễn cách xa, kém người khác một bậc, ai cũng có thể khi dễ, đều có thể đạp có một cước.

Lạc Hiểu Nhã mím môi, Trần Thanh Minh trước khi đi ở bên tai cô có nói, cô đều một mực gắt gao ghi nhớ trong lòng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi